EM CHỈ KHÔNG MUỐN GẶP GỠ NGƯỜI KHÁC - Trang 170

Lộ Thừa Hữu sau khi thấy hai người đi ra ngoài, lúc này mới đi đến cạnh

Lộ Chấn Vân: “Ba nhìn cái gì mà cười nham hiểm vậy?”

Lộ Chấn Vân cười to: “Con trai này, làm chút chuyện như vậy cũng

không để lại dấu vết. Nhưng con như vậy quả thật cũng khiến mẹ con yên
tâm.”

Lộ Thừa Hữu không trả lời, bởi vì lời cha anh nói đều đúng.

Lộ Chấn Vân nhìn con trai mình, suy nghĩ thật sự rất tinh tế: “Quả thật

cha và mẹ rất lo hai đứa trong khoảng thời gian này không được tốt, mà con
lại có tính cái gì cũng không chịu nói. Cứ như vậy, cuộc sống bên ngoài của
các con, chúng ta một chút cũng không biết gì. Cha mẹ rất lo con cãi nhau
với Oanh Oanh, hoặc là ầm ĩ với nhau khi không thoải mái. Dù sao nó trốn
đi trong hôn lễ, đúng là một chuyện lớn, chúng ta lo trong lòng con không
thoải mái được.

“Thật xin lỗi, đã để cha mẹ phải lo lắng.”

Lộ Chấn Vân lắc đầu, “Con làm tốt lắm, hôm nay đưa Oanh Oanh đến,

không phải là muốn để tự chúng ta nhìn thấy các con đều rất tốt, để chúng
ta yên tâm hay sao? Tuy rằng cha đã già, nhưng tâm tư của người già vẫn có
thể suy xét vài phần.”

“Cha không già chút nào, nếu không chúng ta đi đánh một hai ván cờ

nhé?”

“Chuyện này đương nhiên là được.”

Vì thế, bọn họ bày ra bàn cờ, chuẩn bị từng đợt vui vẻ.

* khả ngộ bất khả cầu: Có những chuyện, chỉ có ngẫu nhiên gặp mặt mới

có khả năng, cầu là cầu không được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.