EM CHỈ KHÔNG MUỐN GẶP GỠ NGƯỜI KHÁC - Trang 184

Cô lấy điện thoại di động ra, không có tin nhắn hay cuộc gọi nào, cô

buồn bực nhắn cho Lộ Thừa Hữu một tin: “Anh không thể nhắn cho em
một tin nhắn sao?”

Lộ Thừa Hữu trả lời: “Có thể.”

Sau đó, không có câu dưới...

Cô nhìn tin nhắn của anh, có đúng là tồn tại truyền thuyết khóc không ra

nước mắt không?

Vì thế cô nhắn lại: “Không thấy không thấy không thấy.”

Sau đó, không có trả lời lại.

Cô cau mày, có tín hiệu mà, cũng không tắt máy, tại sao anh không trả lời

lại, vì thế lại nhắn: “Anh không thấy em sao?”

Lần này, anh nhắn lại: “Dù sao em cũng không thấy anh.”

Cô cầm điện thoại, ngã một cái, không gửi nữa.

Lúc Lộ Thừa Hữu trở về, đi vào phòng, vừa thấy con “hồ ly” kia, ngay

lập tức nghi ngờ là mình đã đi nhầm phòng, sau khi rời khỏi phòng, suy tư
vài giây rồi lại đi vào. Mà đương sự nằm trên giường, nghe được tiếng bước
chân của anh, càng ngày càng gần mình hơn, lúc này mới kéo chăn ra: “Anh
đã về?”

Anh nhíu nhíu lông mày, nhìn mặt cô.

Cô cười: “Có phát hiện ra gì khác không?”

Cô khiến phòng ngủ trở nên đẹp hơn, nên được khen thưởng mới đúng.

Lộ Thừa Hữu nhếch môi không nói lời nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.