EM CHỈ KHÔNG MUỐN GẶP GỠ NGƯỜI KHÁC - Trang 226

Trong tâm trí cô, không thể đọc biết được lời ngầm của anh chính là:

“Em không phải như thế, anh vẫn thích đấy thôi.”

Có lẽ lúc ấy, cô không hề biết, về sau có nghĩ lại, thế nhưng cũng bỏ qua

ngọn gió nhỏ trong đoạn tình cảm ngắn ngủi ấy, vĩnh viễn bỏ lỡ nó.

Mà anh cũng chỉ cười cười: “Nhìn em đi, anh còn có thể thế nào được?”

“Hứ, thật ra anh cũng thích người như vậy, chỉ là xấu hổ không dám thừa

nhận trước mặt em.”

“Muốn gán tội cho người khác sao?”

“Không có”

Anh lắc đầu, theo sau cô, anh cũng có phát hiện được cô có chỗ không

đúng, nhưng cũng không còn kịp nữa rồi.

Khi đó, Lộ Thừa Hữu và Lâm Khê đã hẹn hò, chỉ là anh cảm thấy cách

thức mà bọn họ ở chung với nhau rất lạ, vì Lộ Thừa Hữu và Lâm Khê
không hay ở cùng một chỗ.

Lộ Thừa Hữu vĩnh viễn không chủ động gọi Lâm Khê đến ăn cơm hoặc

là đi đâu đó, đều là Lâm Khê chủ động tới đón Lộ Thừa Hữu, mà còn có
hẹn được hay không vẫn còn là một dấu chấm hỏi.

Lạc Diệc Minh cũng thỉnh thoảng tò mò, hỏi Lộ Thừa Hữu một vài câu,

không nên để con gái chủ động trước. Thế nhưng, Lạc Diệc Minh cũng rất
nhanh ý thức được công lực che chắn bản thân trước người khác của Lộ
Thừa Hữu, dù anh nói cái gì, người này đều coi như không nghe thấy, càng
đừng nói là giống như người khác sẽ làm theo.

Cho nên, không ít người giống Lạc Diệc Minh, đều thấy Lộ Thừa Hữu và

Lâm Khê là một cặp đôi kỳ quái. Lại cứ không nói ra được là kỳ quái ở chỗ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.