EM CHỈ KHÔNG MUỐN GẶP GỠ NGƯỜI KHÁC - Trang 244

ngạo đứng trước mặt anh một lần. Em không cần dựa vào anh, cũng có thể
nuôi nấng con lớn lên, thậm chí không cần phụ cấp của bất kỳ ai để cho con
đi học nhà trẻ, rồi tiểu học, sau đó là trung học, cuối cùng đến đại học. Em
cũng có thể, không vô dụng như trong tưởng tượng của anh.”

Cả người cô run rẩy, nước mắt tùy tiện rơi xuống, cách nghĩ này đã theo

cô suốt năm năm rồi. Từ nhỏ, người nhà của cô đều nói cô không có tiền đồ
gì, cũng không cần cô có tiền đồ, mà anh luôn luôn là con trời trong mắt
cha mẹ, anh làm cái gì cũng là tốt, còn cô dù làm gì cũng không bằng.

Anh ôm cô vào lòng: “Là anh không tốt.”

Cô cắn môi, nước mắt chảy xuống quần áo anh.

Anh an ủi cô: “Đừng khóc, đừng khóc.”

Cô nhìn anh: “Thế nhưng, làm sao bây giờ?”

Anh nâng tầm mắt nhìn cô: “Cái gì làm sao bây giờ?”

“Anh Minh bị bệnh, cực kỳ nghiêm trọng. Phải mổ, mà xác xuất thành

công rất thấp, là bệnh máu trắng vẫn hay xuất hiện trên ti vi.”

Anh gật gật đầu, lau nước mắt cho cô.

Cô lại nổi giận: “Lộ Thừa Hữu, con trai anh đang bị bệnh, bệnh cực kỳ

nghiêm trọng. Bệnh máu trắng, anh không biết bệnh đó nguy hiểm như thế
nào sao? Đứa nhỏ trong bụng em mà có chuyện gì, đây là hai sinh mạng,
sao anh có thể bình tĩnh như vậy.”

Lộ Thừa Hữu cảm thán: “Em đừng kích động.”

Cô chỉ vừa lắc đầu vừa khóc, anh cảm thán, Lạc Diệc Minh nói cô ngu

xuẩn, đúng là thật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.