EM CHỈ KHÔNG MUỐN GẶP GỠ NGƯỜI KHÁC - Trang 52

Về đến nhà, Tô lão gia giữ bọn họ ở lại ăn cơm, bảo Lộ Thừa Hữu kêu ba

mẹ anh tới, mọi người cùng nhau vui vẻ.

Từ Độ Dao lần đầu tới nơi này, tương đối hiếu kỳ liền hỏi Tô Thiển

Oanh: "Học tỷ, mang em đi nhìn một chút được không?"

Thật ra nơi này không hề lớn, chỉ là cảm giác rất tốt, rất nhiều cây cối

xanh tốt, Tô Thiển Oanh dẫn cô đi dạo một vòng. Từ Độ Dao nhận ra cô
không hào hứng lắm, liền chủ động mở miệng: "Nghe nói chị và Thừa Hữu
cùng nhau lớn lên?"

Thừa Hữu?

Tô Thiển Oanh chưa bao giờ gọi Lộ Thừa Hữu như vậy, lòng cô hơi chua

xót: "Chúng ta ở gần nhau, cũng không có gì, quan hệ cũng không tốt."

"Vì sao?"

"Bởi vì anh ấy chê tôi ngốc, chê tôi không đủ chê hiền lành."

Từ Độ Dao cười : "Học tỷ thật biết chê cười."

Bởi vì Từ Độ Dao có thể thấy được Lộ Thừa Hựu cho ghét bỏ người nào

cũng sẽ không để đối phương nhận ra, anh đối với người khác đều cùng một
loại cảm xúc, không quá đáng ghét cũng không quá thân thiết.

"Tại sao chị lại nghĩ vậy ?"

"Tôi có quen một người bạn, khi tôi đi dự tiệc của người bạn đó thì chạm

mặt anh ấy. Lúc ấy, có một vị khách uống say đụng chạm tôi, là Lộ Thừa
Hữu ra tay cứu tôi."

"Anh hùng cứu mỹ nhân?"

Tô Thiển Oanh tự giễu cười cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.