EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 46

Chương 7

Chuyện ở chung đau đầu

Buổi dã ngoại của hội Bảo vệ môi trường sẽ được tổ chức vào ngày

Quốc tế Lao động. Nửa tháng trước đó, cứ đúng chín giờ tối, tôi lại phải có
mặt tại sân vận động để tham gia lớp huấn luyện. Vì chúng tôi phải leo núi,
một hoạt động yêu cầu thể lực, hơn nữa đa số những người tham gia đều là
dân nghiệp dư, thế nên tất cả đều phải tập luyện trước. Mặc dù tập luyện
không thể thay đổi được thể trạng nhưng ít nhất chúng tôi cũng có thể thích
ứng được với hoạt động mất nhiều sức lực này.

Nội dung chính của buổi huấn luyện là chạy bền, thỉnh thoảng có thêm

cả nhảy cao. Thể lực của tôi có thể coi là bình thường, không khỏe nhưng
cũng không yếu. Tập luyện thế này không đến mức khiến tôi phải kiệt sức,
nhưng tôi cũng thấy khá vất vả. Đương nhiên đối với một số kẻ không phải
là người, việc này chẳng đáng bàn đến, như tên Chung Nguyên chẳng hạn.
Hắn chạy suốt nửa tiếng đồng hồ mà vấn thoải mái như đi tản bộ. Nhiều lúc
tôi nghi ngờ hắn là người máy chứ không phải người bình thường.

Khi tập luyện, Chung Nguyên không có nhiều thời gian để bắt nạt tôi.

Hắn thường bị đám con gái vây quanh, nhất là khi chạy bộ. Hắn chạy nhanh
hơn một chút để dứt khỏi đám con gái kia. Bọn họ chỉ còn biết đứng ở xa
nhìn theo hắn mà thở dài. Nhưng chính vì thế, tôi lại thấy có cảm giác của
một kẻ chiến thắng, xem kìa, thì ra kẻ chạy chậm không chỉ có mình tôi…

Đôi lúc chạy ngang qua tôi, Chung Nguyên quay đầu chạy ngược lại,

đối mặt với tôi, rồi giơ điện thoại, cười toe toét: “Đầu Gỗ, cười lên nào.”

Người tôi đẫm mồ hôi, tôi thở hổn hển, đến sức để mắng người khác còn

chẳng có thì cười cái nỗi gì?

Chung Nguyên liền tận dụng thời cơ, chụp lại bộ dạng thê thảm nhất của

tôi… Bạn thử nói xem, tâm địa của hắn có đen tối không cơ chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.