EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 58

Khi mới bắt đầu leo, chúng tôi đều rất hăng hái, chưa thấy mệt mỏi. Cả

đội vòng qua vài ngọn đồi, sau đó dừng lại nghỉ ngơi và ăn trưa. Bữa trưa
rất đơn giản, chỉ có màn thầu, dưa muối và đậu nhự, mỗi người được phát
thêm một miếng lạp xường. Tôi nhớ đến bảo bối Canon, liền dằn lòng đưa
miếng lạp xường của mình cho Chung Nguyên. Cái tên đó chẳng khách sáo,
cười toe toét cầm lấy, ăn sạch sẽ không để lại chút nào.

Ăn trưa xong, chúng tôi lại tiếp tục hành quân. Sau đó, chuyến đi có vẻ

hơi nhàm chán, chỉ là leo lên những con đường núi cao hơn. Trên dốc,
những đóa hoa dại màu tím đua nhau khoe sắc rực rỡ giữa màu xanh ngút
ngàn của núi rừng. Trong rừng vọng lại tiếng của nhiều loài chim khác
nhau, có tiếng khẽ khàng nhưng tươi sáng như niềm vui của một thiếu nữ
chốn khuê các, có tiếng lại sâu lắng như tâm tư của một lão hòa thượng đã
hiểu thấu vòng sinh tử. Thỉnh thoảng, hai bên đường lại xuất hiện những
con suối nhỏ, một số đã cạn khô vì vẫn chưa đến mùa mưa.

Leo núi là một hoạt động đòi hỏi thể lực. Mặc dù cảnh sắc ở đây rất tươi

đẹp nhưng khi mệt đến mức người đầm đìa mồ hôi, thở không ra hơi thì làm
gì còn hứng thú để mà thưởng thức.

Thật xui xẻo, tôi lại là phó nháy của đội, phải chạy tới chạy lui để chụp

ảnh cho mọi người.

Đáng ghét hơn, cứ đến khi tôi dừng lại, há miệng thở hổn hển thì lại bị

tên Chung Nguyên tóm, chụp lia lịa. Hắn còn giơ điện thoại nói: “Đầu Gỗ,
bộ dạng đó của cô giống một chú cún lắm.” Tôi rất bực, chỉ muốn giật lấy
điện thoại của hắn, ném xuống đất rồi dồn sức mà giẫm… Đương nhiên, đó
chỉ là tưởng tượng mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.