EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 79

Chương 12

Về việc bồi thường

Tôi nghĩ, tôi đã gặp phải nguy hiểm lớn nhất trong đời.

Một chiếc máy ảnh trị giá gần hai vạn nhân dân tệ, vậy mà tôi lại chỉ có

thể đứng một chỗ nhìn nó biến mất.

Những người cùng đi đều tỏ ra quan tâm đến chuyện này, nhưng không

ai nói gì, nói cho cùng thì đây cũng không phải là số tiền nhỏ. Song trong
đội xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng làm ảnh hưởng đến không khí của buổi
dã ngoại.

Khi dừng lại để nghỉ ngơi và sắp xếp lại mọi thứ, mọi người đều nhìn tôi

với ánh mắt lo ngại.

Khuôn mặt của Chung Nguyên lại rất bình thản. Hắn quàng tay qua vai

tôi, rồi nhẹ nhàng gõ tay lên bờ vai tôi, khẽ ngâm nga một bài hát. Tôi thì
căng thẳng như đang đứng trước nanh vuốt quỷ dữ, sẵn sàng nhận phán
quyết cuối cùng.

Chung Nguyên nói với mọi người: “Đây là chuyện giữa tôi và Mộc Nhĩ,

mọi người không cần quan tâm, đúng không Mộc Nhĩ?”

Tôi khóc dở mếu dở, nhếch miệng đáp: “Đúng…”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhìn tôi với con mắt thương hại.

Đội trưởng là một người hiền hậu, anh hơi lưỡng lự, rồi nói với Chung

Nguyên: “Chuyện này tôi là đội trưởng cũng phải có trách nhiệm.”

Chung Nguyên lại vô cùng độ lượng, xua xua tay: “Không cần đâu. Mọi

người không cần lo lắng. Tôi còn có thể làm gì được với cô ấy đây?” Nói
xong, hắn lại cười toe toét nhìn tôi.

Khi nghe được câu nói này, mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ,

khiến tôi thực sự hoang mang, lo lắng. Tôi thật không thể hiểu tên Chung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.