EM LÀ ÁNH SÁNG CỦA ĐỜI ANH! - Trang 18

“Ngại quá, cho em xin lỗi mọi người nhé. Hôm nay kẹt xe quá, khiến

cho mọi người đợi lâu." Tôi thành thật xin lỗi mọi người.

"Em đó, chị thấy em viện cớ thì có chứ kẹt xe nỗi gì, vua trễ giờ như

em mà có thể đến sớm thì chị cũng lạy tạ cảm ơn trời đất." Sally lớn giọng
nói.

"Xin chị đấy, Sally, có thể nói nhỏ một chút được không, chị muốn

cho mọi người nghe thấy hết sao?" Tôi thở dài ra vẻ hối lỗi, rồi kéo ghế ra
ngồi xuống bên cạnh chị ấy.

Bốn người chúng tôi bắt đầu rôm rả trò chuyện trêu chọc lẫn nhau, họ

đều là những người bạn tôi chơi từ nhỏ đến lớn, tôi là đứa nhỏ nhất trong
bốn người. Cả tháng nay kể từ khi tôi từ Mỹ trở về, hầu như cuối tuần nào
chúng tôi cũng phải gặp nhau, họ đều làm việc gần chỗ này, cho nên người
thất nghiệp như tôi đây phải nhân nhượng bọn họ mà đến tận đây gặp mặt.

Họ đều đã có bạn trai rồi, bây giờ chỉ còn có mình tôi là độc thân. Thế

nên lần nào gặp mặt, các chị ấy cũng đều muốn giới thiệu bạn trai cho tôi,
như thể các bà mẹ muốn tống quách con gái mình đi lấy chồng cho rồi ấy.

"Joyce, chị không thể nào tin nổi..., em ở Mỹ bốn năm mà không có

mối tình nào hết sao?" Grace, chị cả của chúng tôi nói.

"Em nói với mọi người nhiều lần rồi mà, không có, không có." Tôi bất

đắc dĩ nói.

Họ cứ bao vây tấn công tôi như thế này thật khiến tôi muốn bỏ chạy

quá đi mất.

"Ê, mọi người nhìn người đàn ông đẹp trai ngồi ở đối diện kìa, kể từ

khi Joyce đi vào anh ta cứ luôn nhìn về phía chúng ta đấy. Joyce, có phải
anh ta để ý đến em rồi không?" Nancy, người kỹ tính nhất trong nhóm
chúng tôi, nhỏ giọng nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.