EM LÀ ÁNH SÁNG CỦA ĐỜI ANH! - Trang 235

Thấy cô khóc, tôi cũng không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể

ngồi ở đó, lẳng lặng đưa một tờ khăn giấy cho cô.

"Joyce, cô biết không, tôi rời khỏi Thomas lúc anh ấy thống khổ nhất.

Tôi thật sự cảm thấy xấu hổ vì hành động lúc đó của tôi."

Tôi im lặng chờ cô nói tiếp.

Rosa dùng khăn giấy lau nước mắt, uống một ngụm nước, tiếp tục nói:

"Tôi và Thomas là bạn học cùng lớp, nhớ lại lúc tôi gặp anh ấy lần đầu tiên,
anh ấy là người có hào quang chói lọi, khuôn mặt của anh ấy giống người
phương Tây chúng tôi, nhưng lại có tóc đen của người phương Đông thật
dài tùy ý buộc ở phía sau, ngày đó anh ấy tới trễ, trong phòng học ngồi đầy
người, cũng chỉ còn có một chỗ ngồi trống bên cạnh tôi, vì vậy tôi chủ động
vẫy tay với anh ấy, vậy mà anh ấy có chút ngượng ngùng cười cười với tôi,
sau đó thì đi tới ngồi xuống bên cạnh tôi, trên người anh ấy có mùi thơm
ngát thấm vào bên trong cơ thể của tôi, vào lúc đó trái tim của tôi bị anh ấy
lấy mất, từ đó về sau trong mắt của tôi liền không chứa người đàn ông thứ
hai nào nữa."

Nghe Rosa kể lại hình tượng năm đó của Văn Thông, trong lòng tôi

dâng lên một sự ghen tuông, vì sao tôi không sinh ra sớm mười năm, lúc
anh vào đại học, tôi mới chỉ là một cô gái nhỏ vui chơi đang học tiểu học,
anh nhìn thấy tôi, chắc chắn cũng không để ý đến tôi, nhưng nhìn lại Rosa,
lòng tôi chán nản, tôi lấy cái gì so với cô. Cô xinh đẹp như vậy, trong lòng
tôi có thể khẳng định khi đó bọn họ xứng đôi cỡ nào.

Rosa thấy tôi ngẩn người, lập tức nói tiếp: "Joyce, cô đừng để ý, tôi

cho cô biết những chuyện này, không có dụng ý khác, chỉ muốn cô biết
nhiều chuyện của Thomas hơn, hiểu rõ anh ấy ưu tú cỡ nào, tôi nghĩ anh ấy
chắc sẽ không nói cho cô biết, bởi vì từ đầu đến cuối anh ấy đều không
thích nói ra."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.