"Cô nhất định cảm thấy rất kỳ quái khi tôi nói vậy. Joyce, không ngại
tôi gọi cô như vậy chứ."
"Không ngại, cô là đàn chị khóa trên của tôi mà."
"Thật sao? Vậy thì tốt quá, vậy là cô có thể học được rất nhiều từ
Thomas đó."
"Ừ, Thomas rất giỏi, anh ấy luôn là thần tượng của tôi." Nói đến Văn
Thông, tôi liền cảm thấy rất tự hào về anh.
"Thật không nghĩ đến, Thomas và đàn em khóa dưới lại yêu nhau.
Thật tốt." Rosa mỉm cười nhìn tôi, ở trong ánh mắt của cô tôi có thể cảm
thấy được chân thành.
Rosa nhìn tôi chăm chú, từ từ nói: "Joyce, hãy yêu Thomas thật nhiều,
anh ấy là một người đàn ông vô cùng tốt." Trong giọng nói của cô, tôi nghe
được sự thương tiếc.
Tôi sững sờ nhìn cô, nghĩ xem cô ấy muốn nói với mình những gì
đây?
"Joyce, cô nhất định rất tò mò, vì sao tôi quan tâm Thomas như vậy
chứ?"
Tôi thành thực gật đầu.
"Tôi nghĩ cô cũng biết trước đây Thomas từng có bạn gái, người đó
chính là tôi."
"Tôi biết trước đây anh ấy từng có bạn gái, nhưng không nghĩ tới cô
xinh đẹp như vậy."
"Cô quá khen rồi, thật ra tôi không được nói là xinh đẹp, tôi rất kém
cỏi, rất xấu xí." Nói tới đây, nước mắt của Rosa chảy ra.