rất vui, như vậy có lẽ có thể giảm bớt một chút cảm giác tội lỗi của tôi.
Joyce, thật xin lỗi."
Tôi vỗ vỗ tay của cô, nói: "Cô không cần nói xin lỗi với tôi, chuyện
giữa cô và Văn Thông, vẫn là cô tự nói với anh ấy đi. Tôi nghĩ như vậy cô
sẽ tốt hơn một chút. Cô nói sao?"
"Ừ, cám ơn cô, Joyce, không nghĩ tới cô đối xử với tôi như vậy, cám
ơn. Tôi sẽ giáp mặt nói xin lỗi Thomas." Rosa khóc.
"Tôi nghĩ Văn Thông sẽ tha thứ cho cô, anh ấy thiện lương như vậy
mà."
"Đúng, anh ấy là một người vô cùng tốt."
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, đã mười hai giờ, liền nói: "Rosa, thời gian
không còn sớm, tôi phải đi về. Hôm nay rất cám ơn cô có thể nói với tôi
nhiều chuyện về Văn Thông như vậy."
"Là tôi phải cám ơn cô, để cho tôi nói ra những lời đã giấu trong lòng
tôi nhiều năm. Cám ơn, Joyce."
"Vậy gặp lại sau, tôi nghĩ chúng ta còn có thể gặp mặt."
"Ừ, tạm biệt, Joyce."
Tôi từ từ đi về phòng, trong đầu tràn đầy bóng dáng của Văn Thông,
tôi chưa từng thấy qua hình tượng khỏe mạnh, và tuyệt vọng sau khi bị
thương, còn dáng vẻ lúc tôi gặp anh, chúng tôi ở chung, tất cả mọi thứ
giống như chiếu phim vậy.
Lúc tôi quẹt thẻ mở cửa phòng, cửa phòng liền mở ra, tôi nhìn thấy vẻ
mặt lo lắng của Văn Thông.
"Bảo bối, cuối cùng em cũng trở về làm anh lo muốn chết."