Tây Mễ đang cầm điện thoại bấm chữ, Ứng Khúc Hòa đột nhiên đứng
dậy, nhìn xuống cô nói: "Cách trận đấu còn bốn ngày nữa, mấy ngày này cô
luyện tập nhiều chút, xem lại trận đấu của năm trước tìm xem những đầu
bếp kia thường phạm lỗi gì."
Cô vội vàng gật đầu, tiễn anh đi như tiễn ôn thần vậy.
Bên kia Mỹ Thực Đạo rất lâu không trả lời lại, Tây Mễ tắt điện thoại,
màn hình đen thui đột nhiên sáng lên, nhận được wechat của Mỹ Thực Đạo.
.... Mỹ Thực Đạo: "Trận đấu cố gắng lên."
Tây Mễ trả lời lại một icon mặt cười tươi rói.
.... Tây Tây Tây Mễ: "Ba ba tôn đạo anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ
giành được quán quân, lấy được tiền thường sẽ trả tiền lại cho anh."
.... Mỹ Thực Đạo: "Không cần trả, số tiền đó là phí bản quyền thực
đơn của cô, tôi là một đầu bếp tôn trọng bản quyền:)"
.... Tây Tây Tây Mễ: "Bậy, trả thù lao là có thể tự ý bóp méo thực đơn
sao? Tiền này tôi không lấy! Sớm muộn gì tôi cũng sẽ trả lại cho anh, sau
đó tôi có thể thẳng lưng tiếp tục nguyền rủa đầu lưỡi của anh biến ngọt, xào
rau không cần muối:)"
.... Mỹ Thực Đạo: "Tùy cô, nghỉ ngơi sớm chút đi."
.... Tây Tây Tây Mễ: "Ngủ ngon."
Tây Mễ kéo quạt trần phòng ngủ, nằm ở trên giường, đắp chăn mỏng
cảm nhận thiên nhiên mát mẻ. Cô nhìn chằm chằm vào trần nhà nghĩ đến
Ứng Khúc Hòa, nghĩ đến Ba ba tôn đạo, nghĩ đến cuộc thi...
Hai mí mắt đánh lộn nhau, thân giường bỗng nhiên lắc lư, đèn treo
cũng bắt đầu đong đưa, nước sơn màu trắng cũ kỹ bắt đầu bong ra từng