Ứng Khúc Hòa cúi đầu xem tạp chí: “Vì sao tôi phải tức giận, cô là
người trưởng thành, tự có quyết đoán của mình.”
Tây Mễ đan hai tay vào nhau, gục ở trên cánh tay nhìn anh: “Có phải
anh cảm thấy, tôi vì chút tiền này mà giả làm bạn gái của Quý Đông Lâm là
rất không có nguyên tắc, rất dễ thay đổi không?”
Anh nheo mắt, mày rậm hơi vểnh lên, ngón tay lật tạp chí được một
nửa bỗng dưng dừng lại.
“Cô nói cái gì?” Rốt cuộc Ứng Khúc Hòa cũng chịu ngước mắt nhìn
cô, tuyết vốn động trong đôi mắt lạnh rốt cuộc cũng hòa tan.
“Không nói, dù sao học trò của anh chính là một con mèo mê tiền.”
Tây Mễ nói xong thì im lặng, nghịch ngợm lắc đầu với anh, làm mặt quỷ,
giống như khiêu khích vậy, dáng vẻ không làm anh tức chết thì không bỏ
qua.
Trong mắt Ứng Khúc Hòa chứa ý cười thật sâu: “Khi tôi mới quen cô,
cô không như vậy, bây giờ ỷ vào làm học trò của tôi, lá gan đã lớn hơn rồi
phải không?”
Khi mới quen Tây Mễ, cô giống như một đôi giày đi lạc, là một cô gái
nhát gan lo lắng không dám nói gì.
Bây giờ thì sao?
Lá gan càng ngày càng lớn, còn dám làm mặt quỷ với anh.
Đây mới là Tây Mễ, một Tây Mễ dám tùy tiện mắng anh là chó ở trên
blog, hơn nữa còn gọi anh là "ba ba tôn đạo".
Tây Mễ le lưỡi: "Trước kia không quen, hiện tại là thầy trò rồi, chẳng
lẽ thầy không thể bao dung cho lòng hẹp hòi của học trò sao?"