EM LÀ CÔNG THỨC MĨ VỊ TÌNH YÊU CỦA ANH - Trang 475

Trong phòng bếp vừa bắt đầu làm việc, quản lý khu đã đẩy cửa thủy

tinh ra, gọi ông Thủy ra ngoài.

Ông Thủy khó hiểu nhìn Quỷ Yên Thương một cái, lau tay, đi theo

quản lý ra ngoài.

Một người phụ nữ mặc sườn xám đang cúi đầu mân mê bộ đồ uống

trà, phong vận giữa đôi mày thật sung mãn. Dường như không muốn liếc
ông Thủy lấy một cái, cô ta gần như không ngước mắt lên nhìn, hỏi: “Mấy
bà già chúng tôi bắt mấy người ăn mặc như vậy, qua đây, nói thử cảm nhận
của ông xem.”

Ông Thủy sững sờ, nếp nhăn trên mặt gần như bị kinh ngạc làm

phẳng.

Thủy tinh cách âm, sao cô ta có thể nghe thấy tiếng nói chuyện trong

bếp được?

Người phụ nữ mặc sườn xám giương mắt nhìn ông, hình như bị hoảng

sợ, “ối” một tiếng: “Trông xa còn tạm được, sao nhìn gần lại già thế? Bác à,
lớn thế rồi còn đi làm đầu bếp gì nữa? Về nhà dưỡng lão, hưởng phúc, tự
tại hơn bao nhiêu?”

Ông Thủy tức đến độ yết hầu lăn một vòng, nghẹn đỏ cả mặt.

Người phụ nữ mặc sườn xám nâng chén trà nhỏ lên, cười khẽ: “Sao?

Nói ông già, bắt ông mặc thế, ấm ức à? Vào cái cửa này rồi thì đừng coi
mình là đàn ông nữa, cứ xem mình là một bà già đi, nén giận chút là được.”

Ông Thủy: “…” Hình như hôm qua ông cũng dùng lời cay nghiệt

tương tự như vậy nhằm vào Tây Mễ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.