EM LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA ĐỜI ANH - Trang 260

"Tại sao bây giờ lại tới?" Chân Bảo hiếu kỳ hỏi.

"Ông cụ nhớ em, buổi tối gọi video." Phó Minh Thời đứng thẳng, tìm tòi

nghiên cứu mà nhìn cô, "Đêm nay trở về? Ngày mai đưa em về."

Nếu như ông cụ muốn video, Chân Bảo chỉ có thể trở về, hơn nữa cô

cũng nhớ Hắc Đản, Nguyệt Lượng rồi. Nguyệt Lượng chính là Hắc Miêu
lần trước Chân Bảo nhận nuôi tại Động Hiệp, bởi vì một thân lông tiểu gia
hỏa màu đen, buổi tối lúc không đèn chỉ có thể nhìn thấy hai mắt trong suốt
màu lục, sáng giống như trăng lưỡi liềm.

"Em về ký túc trước đã." Chân Bảo mở to mắt nói, cô phải đi lấy quà để

tặng anh.

"Anh cùng đi với em." Phó Minh Thời cười đòi chìa khóa xe.

Đại khái mười lăm phút sau, hai người Phó Minh Thời đã ngồi trên

chiếc xe đạp khiêm tốn mới mua.

Biệt thự của Phó Minh Thời cách A Đại chỉ có nửa giờ, cũng không lâu

lắm đã đến. Bà Vương chuẩn bị mấy món ăn gia đình, lúc bọn họ đến mới
bắt đầu xào, Chân Bảo ngồi ở phòng khách xem tivi, Hắc Đản đã chạy tới
thè lưỡi ra muốn liếm cô, Nguyệt Lượng ỷ vào lực bật lên trực tiếp chui vào
trong ngực cô, đầu mèo thỉnh thoảng cọ đến ngực cô. Chân Bảo một tay cho
Hắc Đản thè lưỡi ra liếm, một tay sờ Nguyệt Lượng, đã lâu không thấy rồi.

Phó Minh Thời lười biếng dựa ở một bên, yên lặng nhìn cô trêu mèo

chọc chó.

Cơm nước xong xuôi là chín giờ, vừa lúc bên kia ông cụ là buổi sáng,

phù hợp gọi video.

Tinh thần ông cụ Phó không tệ, nhìn thấy người phía sau Chân Bảo tươi

cười tựa hồ không có gì, sau đó trong mắt cháu trai như có như không, chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.