“Cậu chính là nghĩ quẩn, Phó tổng có tiền như vậy, cậu đi làm cái gì, an
tâm ở nhà làm hào phú đi!” Phạm Huyên nhìn Chân Bảo giống như nhìn
người ngoài hành tinh.
Chân Bảo cười.
Mỗi ngày đợi nhiều sẽ nhàm chán, vẫn là tìm một ít chuyện làm.
“ngày nào cậu thử áo cưới? Nhớ kỹ gửi ảnh chụp cho chúng tớ.” Tiền
Nhạc Nhạc vui vẻ nói.
Chân Bảo gật đầu, nếu như không phải muốn đi nước ngoài thử áo cưới,
cô khẳng định sẽ mời bạn bè cùng phòng theo cô.
Tâm sự về hôn lễ Chân Bảo, tâm sự việc làm, tình yêu hướng tới, trời
vừa rạng sáng, bốn người mới miệng đắng lưỡi khô đi ngủ.
Ngày thứ hai, Cổ Tiểu Ngư rời trường đầu tiên, Tiền Nhạc Nhạc, Phạm
Huyên cũng đều chuyển đi, Chân Bảo đưa tiễn bạn cùng phòng, sau đó đợi
Phó Minh Thời ở phòng ngủ trống rỗng. Tâm không an tĩnh được, nhìn
phòng ngủ ở ròng rã năm năm, Chân Bảo đột nhiên đặc biệt không nỡ.
Có người gõ cửa.
Chân Bảo kìm lòng không được cười, đi tới cửa trước, nhẹ giọng hỏi:
“Ai?”
“Chồng em.”
Bên ngoài âm thanh đàn ông trầm thấp, rất dễ nghe.
Chân Bảo ngọt lịm mở cửa phòng ngủ ra.
Phó Minh Thời không kịp chờ đợi từ khe cửa chui vào, ôm lấy Chân
Bảo ép đến trên cửa, cúi người hôn cô.