giống như một trợ lý chuyên lo liệu vấn đề sinh hoạt cho giáo sư, từ việc
nghe điện thoại đến vấn đề ăn ở, đi lại, lên lớp… tất cả những chuyện lớn
nhỏ đều do cô lo liệu.
Toàn là những chuyện vụn vặt nên Giang Nguyệt khó tránh khỏi cảm
thấy tẻ nhạt. Nhưng trước ánh mắt ngưỡng mộ của những người xung
quanh, Giang Nguyệt thật chẳng dám lên tiếng oán thán. Được đi theo một
giáo sư hàng đầu thế giới, cho dù chỉ là làm chuyện lặt vặt thôi cũng là
niềm vinh hạnh trong mắt người khác rồi.
Lại một "niềm vinh hạnh" rơi vào tay Giang Nguyệt khiến trong học
viện có không ít người cảm thấy bất bình: "Tại sao lại là cô ta? Tính thì lơ
đãng, chuyên ngành lại kém…"
Những gì họ nói là sự thật, Giang Nguyệt là người chuyển ngành sang
đây, tính cách không chỉ lơ đãng mà còn lạnh lùng.
Thế là những lời đàm tếu lại lần nữa truyền đi. Bọn họ nói: "Còn
không phải là vì bên trên có người đứng ra che chắn cho cô ta sao? Mọi
người thấy đấy, con gái có sắc đẹp là lợi thế đấy! Được đi theo cả một học
kỳ, không biết cô ta sẽ kiếm được bao nhiêu miếng ngon? Ít nhất thì cũng
có thể bảo ông ấy viết cho một lá thư giới thiệu!"
Những người này hoàn toàn không hay biết, hồi đầu lúc Giang Nguyệt
nhận nhiệm vụ, cô cũng không thể nào tin được. Cô đã đi hỏi thư ký học
viện có phải đã nhầm lẫn không, bởi vì chính bản thân cô cũng vẫn còn xa
lạ với môi trường xung quanh, từ việc học cho đến chuyện sinh hoạt, thế thì
làm sao có thể lo liệu cho người khác nữa?
Thư ký học việc đáp: "Chuyện này đâu thể nhầm được? Nguyên văn
lời nói của chủ nhiệm khoa các chị, em vẫn nhớ như in đây này: Cô Giang
có tầm nhìn rộng, chính là cô ấy!"