EM Ở BÊN AI CŨNG ĐỀU LÀ KHOẢNG TRỐNG TRONG ANH - Trang 86

Lúc mở cửa ra cánh cửa vắng lặng như thường. Mặc dù có người quét

dọn định kì nhưng Giang Nguyệt vẫn dùng máy hút bụi dọn dẹp qua một
lượt.

Dọn dẹp xong, cô đứng giữa căn hộ, ngoảnh đầu nhìn quanh, tất cả đồ

dùng đâu đã vào chỗ đấy, tuy nhiên ánh mắt cô dừng lại trên gói bưu kiện.
Giang Nguyệt ôm gói bưu kiện, ngồi xuống ghế, cẩn thận mở hộp ra. Bên
trong là một cái lon sắt, lắc lắc thấy xạo xạo, nghe như tiếng hạt ngọc trai
va vào nhau. Jamaica là nơi sản xuất ra cà phê blue Muotains. Anh luôn
như vậy luôn muốn mang đến cho cô những gì tốt đẹp nhất trên thế giới.

Bên dưới lon sắt còn có một mảnh giấy ghi chú thích, không xưng hô,

không kí tên chỉ vỏn vẹn “Cà phê này có hàm lượng thấp nhưng vẫn không
được uống nhiều”

Nét bút là nét chữ mà Giang Nguyệt vô cùng quen thuộc, màu mực

cũng là màu mực Pelikan quen thuộc của cô. Có một đợt, cô rất thích sưu
tầm đồ dùng học tập, thích mua bút mực, thích sử dụng các loại màu mực
khác nhau. Giang Quân mang từ Đức về cho cô rất nhiều màu mực Pelikan,
bày thành từng dãy ở trên bàn trông rất đẹp măt. Anh từng đáp ứng mọi yêu
cầu của cô. Thế mà bây giờ ngay cả lời nói và gặp mặt anh cũng keo kiệt
với cô.

Giang Nguyệt cất lon cà phê vào trong ngăn kéo tủ đầu giường, vuốt

thẳng mảnh giấy chú thích rồi cất vào trong cái hộp gỗ. Bao nhiêu năm nay
không biết cô đã nhận bao nhiêu món quà chuyển phát nhanh kiểu này,
những món quà ấy thứ thì đắt, thứ thì hiếm, nhưng món quà nào cũng có
kèm theo một mảnh giấy nhỏ.

Giang Nguyệt đã giữ lại hết. Đây là sợ dây gắn kết giữa hai người

cũng giống như việc cô tiêu tiền của anh, ở trong nhà do anh mua đều là sợi
dây ràng buộc với anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.