ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 1 - Trang 302

Nàng nhắm mắt lại. Cả ba người bây giờ mới dám nằm xuống, chỉ

chốc lát họ đã ngủ thiếp đi. Tảng sáng hôm sau mọi người đều thức dậy và
kéo nhau ra ngoài động để xem tình trạng mấy chiếc tàu. Trong hang chỉ
còn lại Bạch Mai, Bạch y công chúa và hai tiểu tì nằm nghỉ. Trời vẫn còn
mây đen u ám nhưng sức gió đã giảm nhẹ rất nhiều, mang theo một vài đợt
mưa nhẹ. Vịnh này chỉ có một cửa hẹp thông ra biển nên lúc này sóng biển
đã êm lại, mực nước biển lùi ra xa khiến hai chiếc thuyền của Hữu Dụng
nằm trơ trên bãi cát nơi mép nước. Chiếc thuyền của Âu Dương Long bị
mắc cạn xa hơn, một nửa thân thuyền chìm trong nước. Các thủy thủ hai
đoàn nhanh chóng bắt tay vào làm việc, kẻ tát nước trong thuyền ra ngoài,
người lo thu xếp các vật dụng đã bị đổ ra bừa bãi khắp nơi trong thuyền.
Văn Hiến và Hồng Liệt cũng xắn tay vào phụ giúp các thủy thủ. Đến
khoảng giờ tị thì mây thưa dần, ánh mặt trời bắt đầu chiếu xuống những tia
yếu ớt. Vùng vịnh sáng dần lên, trông như cảnh thần tiên với nét hoang sơ,
hùng vĩ và hữu tình. Đứng trên sàn thuyền ngắm nhìn quang cảnh của vịnh,
Văn Hiến hỏi Hữu Dụng:

- Chú Dụng, vịnh này có tên là gì vậy chú? Phong cảnh thật là hùng vĩ

nên thơ.

- Tôi không chắc lắm. Vài lần ghé Phan Rang tôi có nghe người địa

phương đề cập đến một cái vịnh nhỏ tên Vĩnh Hy, không biết có phải họ
nói đến cái vịnh này không.

- Buông bỏ được việc đời để về đây sống với cảnh thiên nhiên, giữa

biển trời non nước thế này mới đúng là chân lạc thú. Chú thấy cháu nói có
đúng không?

- Đó là điều ai cũng muốn cả nhưng rất ít người làm được. Đã sinh ra

làm người trong đời, việc khó nhất là buông bỏ nó. Ngoại trừ thánh nhân
hay các bậc hiền nhân ẩn sĩ. Tất cả cũng chỉ vì những thứ này nó ràng buộc
chúng ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.