ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 1 - Trang 326

- Của đồ gàn Văn Hiến ứng khẩu tặng Bạch muội đó.

Đại Kỳ vỗ tay đánh bốp:

- Tuyệt lắm! Em tôi xứng đáng được tặng bài thơ này lắm! Cảm ơn

Trương huynh!

Bạch Mai thẹn đỏ mặt, nàng giãy nảy:

- Bây giờ ba người hợp nhau ăn hiếp muội phải không? Muội bỏ nhà

đi giang hồ nữa cho mà coi.

Đại Kỳ vội xua tay nói:

- Thôi, thôi! Muội mà đi giang hồ lần nữa thì đại ca này chỉ có chết vì

lo sợ mà thôi.

- Biết thế thì đừng ghẹo muội nữa.

- Được, được! Hai người đừng cười anh em chúng tôi nhé. Chúng tôi

chỉ có hai anh em, đùa với nhau từ bé như thế đã quen rồi. Thôi muội ngồi
xuống kể lại chuyến phiêu lưu giang hồ nghe đi. Thân phụ thế nào? Còn sư
phụ vì sao mà mất? Còn di cốt của bá phụ nữa, có tìm được không?

Bạch Mai nhìn Hồng Liệt, chàng biết ý vội lấy bọc đựng bốn hòm cốt

trên vai xuống trao cho nàng. Bạch Mai mở bọc ra, cẩn thận lấy từng chiếc
hòm đặt lên bàn. Sắc mặt Đại Kỳ dần trở nên căng thẳng và ảm đạm. Bạch
Mai xếp những chiếc hòm ngay ngắn trên bàn rồi mới từ từ kể lại đầu đuôi
sự việc. Tuy chính tay mình nhặt từng nắm xương của những người thân và
đã rơi không biết bao nhiêu lệ rồi nhưng khi kể lại, nàng vẫn không cầm
được nước mắt. Nàng kể chuyện qua màn lệ sụt sùi. Đại Kỳ cũng không
dằn được sự thương cảm mà cứ để cho nước mắt chảy ròng, dù biết mình
đang ngồi trước mặt hai người bạn mới quen. Nghe xong, cố dằn cơn xúc
động, chàng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.