ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 1 - Trang 411

Tạ Tứ đứng đối diện Văn Hiến, mắt sắc như dao, khí thế hùng dũng,

trong khi Văn Hiến phong thái vẫn điềm nhiên như một chàng thư sinh
đang vãng cảnh. Văn Hiến thầm nghĩ: “Tên này sát khí mạnh thật, nhưng
nóng nảy quá”. Còn Tạ Tứ lại nghĩ: “Ngươi cứ thong thả chờ đó mà nhận
đòn. Ta không đánh ngươi quì gối van xin ta tha cho trước mặt nàng thì ta
không phải là Tạ Tứ!”. Nghĩ xong hắn cố nén cơn giận, ôm quyền thi lễ:

- Tạ Tứ tôi nghe đại danh của thủ Hiến nên vô phép muốn được ngài

chỉ giáo để mở rộng thêm tầm mắt, xin thủ Hiến tận tình đừng khách sáo.
Quyền cước vô tình, tôi có bị trúng dăm ba đòn nặng cũng không dám trách
thủ Hiến.

Văn Hiến nhìn ánh mắt đầy sát khí và cách nói của hắn thì biết ngay

hắn sẽ hạ độc thủ. Chàng tươi cười đáp:

- Chỉ giáo thì tôi thật không dám. Tôi lên đây gặp Tạ huynh hoàn toàn

chỉ vì không tiện từ chối lời mời mà thôi. Xin Tạ huynh nương tay.

- Được! Mời thủ Hiến!

Hắn nói xong, cởi tấm áo choàng đưa cho Đồng Bách. Đồng Bách đón

lấy rồi lui xuống khỏi võ đài. Tạ Tứ ôm quyền chào rồi xuống tấn, một tay
đưa về phía trước mở cương đao dựng thẳng đứng, một tay nắm quyền
vòng cao qua đầu thủ thế chuẩn bị ra đòn. Văn Hiến chân hơi mở rộng ra,
hai tay vẫn buông thõng trong tư thế thật thoải mái. Mới nhìn qua cách thủ
thế của hai đấu thủ trên đài, mọi người đều nhận ra hai phong cách trái
ngược nhau. Một bên cường mãnh như hổ, còn một bên mềm mại như ngọn
roi mây. Người bình thường nhìn thấy nghĩ ngay rằng chỉ một đòn, Tạ Tứ
sẽ đánh cho thủ Hiến bay khỏi võ đài ngay, nhưng danh gia võ học thì lại
có cách nhìn khác đi. Tạ Tứ thấy cách thủ thế bỏ ngỏ của địch thủ cũng
chợt giật mình vì hắn không biết nên tấn công vào đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.