ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 3 - Trang 122

Họ mang tất cả củi khô mà bọn cướp dự trữ để nấu ăn cùng những vật dụng
bắt lửa và xác bọn cướp dồn hết vào những gian nhà rồi phóng hỏa. Riêng
xác của Ngưu Ma Vương, họ giữ nguyên lại để giao cho quan binh. Phút
chốc ngọn lửa đã bùng lên cao, khói đen bốc lên đến vài mươi trượng. Cả
bọn mang theo chiếc rương trở lại bãi cát đứng nhìn. Trần Lâm hỏi những
cô gái:
- Các cô quê quán ở đâu? Bị chúng bắt ra đây bao lâu rồi?
Bạch Lan đáp:
- Dạ, bọn em bị chúng bắt làm nhiều đợt từ nhiều nơi. Khi nào hành hạ đến
chán chê thì bọn chúng sẽ giết đi, sau đó lại tìm bắt những người khác đến
thay thế.
Tiểu Phi trợn mắt nói:
- Bọn súc sinh này thật chẳng khác gì dã thú! Để chúng chết êm thắm thế
này thật quá dễ dãi so với tội ác của chúng.
Trần Lâm nói:
- Chúng cũng đã đền tội rồi. Chết là chết! Hành hạ chúng chỉ tạo thêm ác
nghiệp cho chính mình mà thôi.
Chàng quay sang các cô gái:
- Lát nữa quan binh sẽ đưa các cô về đất liền, sau đó ai về nhà nấy. Từ nay
không còn sợ bọn cướp này hiếp đáp nữa.
Mấy cô gái nghe nói đều mừng rỡ, nhưng sau lại cùng nhau ôm mặt khóc
thút thít. Bàng Châu ngạc nhiên hỏi:
- Ơ, mấy cô này thật lạ! Được về nhà không vui hay sao mà còn khóc?
Bạch Lan nói nhỏ:
- Bọn em bị chúng hành hạ đến thân tàn ma dại, nay về quê thì còn mặt mũi
nào nhìn lại cha mẹ, anh em, bà con chòm xóm?
Trần Lâm an ủi:
- Tai họa giáng xuống là do nghiệp dĩ mà chúng ta đã vay từ kiếp trước, nay
trả lại, tự bản thân các cô không có lỗi gì. Đã không làm lỗi thì đâu cần
phải hổ thẹn.
Chàng mở rương phát cho mỗi cô ba thỏi vàng, mỗi thỏi mười lượng vàng
ròng, sau đó trao thêm cho mỗi cô một món nữ trang. Xong chàng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.