ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 3 - Trang 123

- Các cô trở về dùng những thứ này để làm lại cuộc đời, coi như là sự đền
bù. Hãy quên đi dĩ vãng, vui lên mà hướng tới tương lai.
Hơn hai mươi cô gái nhận vàng và nữ trang bỗng òa khóc vì sung sướng và
cảm động trước việc làm của ba chàng hiệp sĩ. Bạch Lan quệt nước mắt
nói:
- Bạch Lan xin thay mặt chị em cảm tạ tấm lòng hào hiệp của ba vị hiệp sĩ.
Xin cho chúng em biết danh tánh để khắc cốt ghi tâm.
Trần Lâm mỉm cười nói:
- Không có gì lớn lao đâu, các cô đừng bận lòng. Tôi là Trần Lâm, đây là
Trương Bàng Châu huynh, còn đây là Trần Tiểu Phi.
Các cô gái đồng thanh nói:
- Chúng em sẽ ghi nhớ ơn đức và tên của ba vị đến đời đời kiếp kiếp.
Trần Lâm giao chiếc rương cho Tiểu Phi nói:
- Phần còn lại giao cho đệ để đưa về cho bang Hành Khất.
Tiểu Phi cười nói:
- Một mình Lâm huynh mà số tiền đóng góp cho bang Hành Khất còn lớn
hơn cả bang hội thu nhặt trong bao nhiêu năm qua. Nghĩa phụ, anh em
trong hội và bà con nghèo sẽ nhớ ơn anh lắm.
- Lần này là công của ba anh em chúng ta chứ có phải của riêng tôi đâu. Mà
cũng không nên bận tâm đến làm gì.
Vừa lúc đó mười hai chiến thuyền cũng đang cập vào bãi cát. Trên chiếc
soái thuyền, lá soái kỳ thêu chữ Hoàng thật lớn tung bay phấp phới. Bọn
thủy binh nhảy xuống nước, họ bắt ngay một chiếc cầu gỗ vào bờ. Hoàng
Kim Phụng trong bộ binh phục đi trước, sau đó là Cao Đại Hồng trong bộ
đồ ngắn màu hoàng yến, sau nữa là Lê Trung lần lượt bước qua cầu đến bãi
cát. Hơn trăm thủy binh hàng ngũ chỉnh tề, giáo gươm sáng chói rầm rập
theo sau. Hoàng Kim Phụng đưa mắt nhìn lướt qua xác chết của Ngưu Ma
Vương đang nằm dưới đất và đám lửa đang bốc cao cất tiếng cười ha hả nói
lớn:
- Thật là tài ba hãn thế, gan mật trùm đời. Hoàng Kim Phụng này xin cúi
đầu bái phục trước ba vị đại hiệp sĩ. Có ai bị thương tổn gì không?
Trần Lâm ôm quyền ôn tồn nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.