ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 3 - Trang 125

phải không? Làm sao Đại Hồng biết được tôi ra đây?
Đại Hồng làm mặt giận:
- Anh làm một việc điên rồ như vậy mà còn hỏi nữa à? Là Phan Sinh lúc từ
giã Tiểu Hồng đã để lộ ra.
Lê Trung bước tới nói:
- Nó gạn hỏi mãi rồi khóc lóc ỉ ôi nên chú đành nói thật ra. Thế là nó bắt
chú phải đi cùng nó sang báo cho ngài lãnh binh đây biết để đem quân tiếp
viện. Chú xin lỗi. Thật ra chú cũng lo lắng cho an nguy của ba người bọn
cháu.
Trần Lâm mỉm cười:
- Cảm ơn Đại Hồng và chú.
Chàng quay sang lãnh binh Hoàng Kim Phụng nói:
- Cảm ơn ngài lãnh binh đã tiếp viện. Giờ xin giao xác tên Ngưu Ma
Vương lại cho ngài. Chúng tôi có thu được một rương châu báu của bọn
cướp nhưng đã tự ý chia cho các cô gái này một phần, phần còn lại dự định
sẽ giao cho bang Hành Khất ở Hóa Châu để lo cho bà con nghèo của chúng
ta, giờ xin trao lại cho ngài lãnh binh xử trí.
Kim Phụng cười nói:
- Xác tên Ngưu Ma Vương tôi xin nhận để báo cáo lên thượng cấp, còn
rương châu báu là chiến lợi phẩm của ba vị hiệp sĩ, tôi không dám biết tới.
Sử dụng theo ý Lâm hiệp sĩ như vậy thật là hoàn hảo, đáng khen. Có thể
cho tôi biết sơ qua diễn tiến việc tiêu diệt trọn ổ sào huyệt này không?
Trần Lâm bèn thuật lại đầu đuôi sự việc cho mọi người nghe. Cuối cùng
chàng nói:
- Chúng tôi gặp may mắn là cả trại cướp đều say mèm nên việc ra tay hạ sát
bọn chúng không trở ngại gì.
Kim Phụng hỏi:
- Còn tên Ngưu Ma Vương này hẳn là do Lâm hiệp sĩ giết chết phải không?
Người ta đồn rằng hắn là tên võ nghệ rất cao cường, cây Cương thiết Đoạn
Môn đao của hắn từng nổi danh khắp Quảng Đông và Nam Hải, nhưng
nhìn vết kiếm nơi yết hầu thì biết là hắn đã thảm bại rất nhanh dưới kiếm
của hiệp sĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.