ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 3 - Trang 188

Có lẽ bà đã tự hỏi và tự trách mình không biết bao nhiêu lần về điều này rồi
cho nên tuy trông bà thẩn thờ như người mất hồn nhưng lời nói vẫn suôn
sẻ, thê lương. Trần Lâm động lòng hỏi:
- Anh Chính Tâm là hậu duệ của Cẩn Thành hầu phải không?
Lệ Chi lại im lặng gật đầu. Có lẽ nỗi đau làm cho bà đứng không vững nên
bà ghé chân ngồi xuống chiếc ghế nơi bàn sách. Trong khoảnh khắc, trông
bà như đã già đi mười tuổi. Bà nhìn Trần Lâm:
- Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?
Trần Lâm đáp:
- Dạ mười chín. Cháu sinh đầu năm Bính Dần.
- Chính Tâm cũng sanh vào cuối năm đó. Nếu nó còn sống, có lẽ cũng cỡ
cháu đây. Cái tên Chính Tâm của nó là do tiên phu tôi đặt dựa theo một dấu
son trước ngực, ngay vị trí trái tim. Như trong hình vẽ kia kìa.
Trần Lâm đưa mắt nhìn kỹ bức họa đứa bé, thấy đúng là có một vết son nhỏ
ngay vị trí trái tim. Chàng nói:
- Vết son này là dấu tích rất quan trọng để phu nhân có thể tìm lại được con
mình, nếu anh ấy còn sống.
- Cũng vì hi vọng như vậy nên tôi đã cố sống vất vưởng trong suốt mười
bảy năm trường.
- Cháu nghe kể lại, năm đó cả nhà Cẩn Thành hầu bị bọn nghịch đảng Lý
Văn Quang bất ngờ thảm sát rồi phóng hỏa thiêu rụi, không ngờ phu nhân
lại may mắn còn tại thế. Thật là trời cao có mắt.
- Thà trời cao nhắm mắt lại để tôi được chết theo chồng, còn hơn sống mà
phụ nghĩa phu thê, không giữ tròn tình mẫu tử. Thật tủi hổ biết bao.
Hoài Quân bước đến tựa vào lòng bà, nhỏ nhẹ nói:
- Mẹ, mẹ đã hứa với Hoài Quân là sẽ không buồn nhớ cha lớn và anh Chính
Tâm nữa mà. Mẹ buồn làm Hoài Quân cũng muốn khóc theo đây này.
Lệ Chi ôm con gái vào lòng, âu yếm vuốt tóc cô bé nói:
- Mẹ xin lỗi con. Mẹ giữ chặt niềm đau lâu ngày, nay gặp Lâm Nhi, mẹ cứ
tưởng là Tâm Nhi nên quên mất lời hứa. Xin lỗi cháu nhé Lâm Nhi.
Trần Lâm nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.