ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 3 - Trang 187

- Phu nhân thật nhân hậu và tốt bụng, cháu cứ tưởng đang được chính mẹ
cháu chăm sóc.
Lệ Chi âu yếm nhìn chàng hỏi:
- Mẹ hiệp sĩ chắc vẫn còn khang kiện chứ?
Trần Lâm nghẹn ngào đáp:
- Dạ không, mẹ cháu mất lúc cháu mới bảy tuổi.
- Tội nghiệp. Hiệp sĩ uống thuốc đi kẻo nguội. Tôi đã dùng thứ cao trong
bọc của hiệp sĩ để băng các vết thương lại. Có cần phải thay thuốc hôm nay
không?
Trần Lâm đỡ bát thuốc trên tay bà:
- À, không cần thay vội đâu. Loại cao này có thể dùng trong vòng hai ba
hôm. Xin phu nhân đừng gọi cháu là hiệp sĩ nữa. Cứ gọi cháu là Lâm Nhi.
Lệ Chi nghe chàng nói chợt buông tiếng thở dài, bà đưa ánh mắt u buồn
nhìn bức họa đứa bé trên tường, miệng lẩm bẩm:
- Lâm Nhi, Tâm Nhi. Hà! Nếu nó còn sống thì chắc cũng đã lớn thế này rồi.
Hoài Quân đứng bên cạnh lên tiếng:
- Mẹ lại nhớ đến anh Chính Tâm nữa rồi phải không?
Trần Lâm uống xong bát thuốc, chàng nhìn Hoài Quân hỏi:
- Anh Chính Tâm là anh của Hoài Quân à?
Hoài Quân mỉm cười, đưa mắt nhìn bức họa đứa bé treo trên tường nói:
- Anh ấy đấy! Hoài Quân chưa gặp mặt anh ấy bao giờ cả.
Trần Lâm ngạc nhiên nhìn về phía Lệ Chi:
- Phu nhân là người đã họa ra hai bức họa kia à?
Lệ Chi im lặng gật đầu, đôi mắt bà long lanh ngấn lệ. Trần Lâm chợt hiểu
ra. Thảo nào trên khuôn mặt diễm lệ của bà lúc nào cũng phảng phất một
vẻ u buồn, nhất là đôi mắt. Chàng ngần ngại nói:
- Cháu xin lỗi đã khơi lại nỗi buồn cho phu nhân. Anh Chính Tâm giờ đang
ở đâu?
Lệ Chi lắc đầu buồn bã, hai giọt lệ chảy dài trên đôi má:
- Tôi không biết. Tôi đã bỏ nó trên đường lúc nó mới bốn tháng. Không
biết nó còn sống ở trên đời này hay không? Tôi thật có lỗi với nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.