ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 3 - Trang 185

- Không sao, hiệp sĩ không cần ái ngại. Chồng tôi vừa đi khỏi hôm qua, lúc
này đang có việc, có lẽ phải ít hôm nữa mới về.
Hoài Quân và cô gái tên Tiểu Hương đã đem thuốc lên:
- Thưa phu nhân, thuốc đã hâm nóng rồi đây.
Thiếu phụ nói:
- Hiệp sĩ uống đi kẻo nguội.
Trần Lâm ngồi dậy đón bát thuốc trên tay Tiểu Hương uống cạn một hơi.
Chàng nói:
- Cảm ơn phu nhân và cô Tiểu Hương, cả Hoài Quân nữa.
Tiểu Hương đón chiếc bát, mỉm cười cúi đầu ra khỏi phòng. Hoài Quân
cười hóm hỉnh:
- Không có chi, không có chi. Mẹ thường dạy Hoài Quân là phải luôn luôn
giúp đỡ mọi người. À, anh tên là gì nhỉ?
Trần Lâm hơi đỏ mặt đáp:
- Xin lỗi phu nhân và Hoài Quân, tôi là Trần Lâm. Xin phép được biết quí
danh của phu nhân để tiện xưng hô, được chăng?
Thiếu phụ nói:
- Tôi tên Lệ Chi, họ Võ. Nghe giọng nói của Trần hiệp sĩ, dường như hiệp
sĩ không phải là người ở đây?
- Dạ vâng, tôi là người Quy Nhơn, theo thuyền buôn vào đây.
- Ra là vậy. Thôi hiệp sĩ nghỉ ngơi đi, khỏe lại đã rồi hẵng nói chuyện tiếp.
Nói xong, bà kéo tay con gái ra khỏi phòng đóng cửa lại. Trần Lâm nhận ra
mình đang nằm trên chiếc phản gỗ trải vải hoa rất đẹp nhưng đã bị bẩn vì
những vết máu. Chiếc áo trên người chàng đã được thay bằng một chiếc áo
khác, riêng chiếc quần bị ướt mưa giờ đã khô ráo. Những vết thương do
kiếm gây ra trên ngực và sau lưng đều đã được rịt thuốc, băng bó cẩn thận.
Chàng đưa mắt quan sát căn phòng. Đây là phòng đọc sách. Chàng không
khỏi thán phục vị chủ nhân vì đã bài trí gian phòng hết sức thanh nhã, đầy
tính nghệ thuật. Chợt chàng thấy trên vách tường cạnh giá sách có treo một
bức họa chân dung một vị tướng quân mặc bộ quân phục của triều Nguyễn,
tay chống thanh đại đao, nét mặt uy nghiêm, chính khí tỏa đầy. Bức họa
trông thật sống động bởi nét bút tuyệt vời của người họa sĩ. Bên dưới có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.