ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 4 - Trang 144

Đinh Cường lại hỏi:
- Trường hợp địch cũng chia ra ba đạo sang sông thì sao?
Văn Bảo đáp:
- Như vậy thì bản thân chúng ta phải cố giết cho được một chủ tướng để
phá tan bớt một đạo quân địch rồi rút về ứng cứu cho hai đạo kia.
Đinh Cường cao hứng nói:
- Hay lắm, hay lắm! Để coi đường côn tổ truyền của tôi có giết được tướng
giặc nào không. Ha ha...
Bàn định xong, Bàng Châu y kế hoạch chia quân đóng dọc theo bờ bắc
sông Phù Ly. Hôm sau thám mã về báo đại binh của Phan Ngọc Chánh từ
Quy Nhơn đã kéo đến núi Bà, còn chừng mươi dặm nữa là đến bờ sông.
Chiều hôm đó, đại binh của phủ Quy Nhơn cờ xí rợp trời dàn hàng ngang
bên kia bờ sông Phù Ly. Phan Ngọc Chánh ngồi trên mình ngựa tiến đến sát
bờ sông nhìn sang. Bên này, Trương Bàng Châu cũng lên ngựa tiến ra bờ
sông. Sông Phù Ly rộng chừng hơn bốn mươi trượng, mùa này nước sông
không lớn lắm. Trương Bàng Châu nói lớn sang bên kia:
- Chào Phan huynh, đã lâu không gặp.
Phan Ngọc Chánh cũng lớn tiếng vọng sang:
- Kính chào Trương huynh. Trông huynh vẫn phong độ như xưa.
- Sự đời thay đổi thật nhanh, ngày nào chúng ta còn cùng nhau đối ẩm mà
giờ đã mỗi người mỗi bờ, mỗi chiến tuyến. Tôi thật lấy làm đau lòng.
- Vật đổi sao dời là lẽ tự nhiên của tạo hóa nhưng đôi khi con người lại tự
mình thay đổi mới thật đáng buồn. Ví như Trương huynh, đường đường là
một tay hào kiệt sao bỗng nhiên lại đổi lòng đi theo giặc cướp làm loạn?
Trương huynh không thấy uổng phí đời mình hay sao?
- Huynh nói tôi đi theo giặc cướp làm loạn, tôi xin hỏi huynh chúng tôi đã
cướp của những ai, huynh có biết không?
- Tuy huynh cướp của nhà giàu để phát cho dân nghèo là việc phải, nhưng
nay làm loạn chiếm lấy huyện thành, chống lại quan binh phủ chúa như thế
là phản loạn. Trương huynh không thấy là mình đã hùa theo giặc làm điều
sai quấy hay sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.