ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 4 - Trang 206

Cho nên những thiên tài về hài hước đều là những nhà đại trí, những bậc
hiền triết siêu hạng.
Nguyễn Nhạc nhìn giáo Hiến hỏi:
- Ba năm nay thầy đã phát hiện được điều gì ở thằng nhỏ này mà lúc nào
thầy cũng có ý bênh vực cho nó hết vậy?
- Có phát hiện được một ít. Nhưng chỉ với một ít đó thôi đã khiến tôi phải
nghĩ rằng sau này mình sẽ không còn có đủ tư cách để dạy cậu ta được nữa.
- Thầy bụng chứa đầy kinh luân, thằng Lữ và thằng Huệ có học đến mãn
đời cũng chưa hết, thầy đâu cần an ủi tôi như thế. Thôi, xin phép thầy tôi về
để thầy còn nghỉ ngơi.
Giáo Hiến đứng lên tiễn Nguyễn Nhạc, cả đám học trò cũng đứng dậy cúi
đầu chào. Nguyễn Lữ và Nguyễn Huệ bước theo anh ra sân. Lữ hỏi nhỏ:
- Anh cả, công việc trên vùng thượng ra sao? Em muốn về giúp anh một
tay. Bọn em lớn rồi, đâu thể để anh một mình chạy ngược chạy xuôi như
thế mãi được.
Nguyễn Nhạc gác hai tay lên vai Lữ và Huệ, vừa đi chầm chậm ra cổng vừa
nói:
- Coi bộ chú mày mê đạo bùa chú hơn là học chữ nghĩa thánh hiền và võ
nghệ phải không? Đúng là công việc bề bộn thật, một mình anh lo không
xuể. Dạo này tiền bạc lại thiếu trước hụt sau làm anh điên cái đầu. Chú mày
về phụ anh một tay cũng được nhưng phải để vài hôm nữa anh trở xuống
thưa với ông giáo đàng hoàng cho phải phép.
Nguyễn Lữ mừng rỡ nói:
- Vậy thì anh xuống sớm sớm nhé.
Nguyễn Nhạc quay sang Huệ nói:
- Ông giáo là nhân tài hiếm thấy thời nay, chú mày phải cố gắng học hỏi để
cả nhà còn có nơi nương tựa. Làm người muốn thành đạt lớn thì phải văn
võ song toàn. Anh nuôi chú từ nhỏ nên biết rõ khả năng của chú sẽ làm
được.
Nguyễn Huệ nói:
- Anh cả an tâm, em sẽ không để anh cả phải thất vọng đâu. Thôi anh cả về
đi kẻo khuya quá rồi đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.