nhường chồng bà cho người phụ nữ bỉ ổi kia, tuyệt đối không thể ly hôn.
Lục Trì hoàn toàn muốn bùng nổ rồi.
Từ lúc anh học tiểu học đến cao trung, ba mẹ anh vẫn cứ mãi dây dưa
bao nhiêu năm như vậy, hai bên cũng không còn tình cảm nữa, vậy thì tấm
giấy hôn thú có lợi ích gì.
“Trì Trì, mẹ thật sự không thể ly hôn được!” Vương Tử Diễm nhận
thấy tâm tình Lục Trì thay dổi, bà lập tức mở miệng: “Ông ta có lỗi với mẹ
trước, mẹ không thể cứ để yên như vậy được! Mẹ phải để cho con đàn bà bỉ
ổi kia làm tiểu tam cả đời!”
Sắc mặt Lục Trì trắng bệch, anh liên tục hít sâu tự dằn lòng mình lại,
phải mất một lúc sau mới hồi phục lại bình thường, anh mở miệng chậm
rãi: “Cho nên… Nên bị đánh…. Đánh cũng không sao hả mẹ?”
Gương mặt Vương Tử Diễm cứng đờ, vết thương ở trên mặt vẫn còn
mới, nên có chút đau, bà ngượng ngùng sờ trên mặt: “Trì Trì, ông ngoại con
cũng mất rồi, mẹ ly hôn rồi lấy ai nuôi con, bây giờ căn nhà này vẫn là của
ông ta.”
Lục Trì mím môi, sắc mặt anh khó coi đến cực hạn.
Anh không nói thêm gì nữa, anh bắt đầu dọn dẹp hết đồ đạc vương vãi
khắp nhà từ phòng khách đến phòng bếp, sau đó nhìn về phía Vương Tử
Diễm đang ngồi trên ghế salon, rồi trực tiếp trở về phòng.
Tiếng đóng cửa phòng phát ra một tiếng “Rầm” to đến mức khiến
Vương Tử Diễm khẽ run lên.
~
Lục Trì nằm ngã xuống giường, nhắm mắt lại.