EO THON NHỎ - Trang 41

Có mấy nữ sinh đứng ở hàng giữa líu ríu thảo luận: “Thầy phụ trách

có phải dùng mãi một bài ba năm nay rồi không thay đổi đúng không?”

Một nữ sinh ở bên cạnh cười: “Cũng không hẳn, ít ra thì đổi từ cấp hai

thành cấp ba, vậy là tiến bộ rồi. Mỗi lần như vậy tớ lại thấy nghi ngờ, cái
micro bị dính nhiều nước miếng đến vậy mà vẫn còn sử dụng được sao?”

Vui vẻ được mấy giây, đột nhiên có một nữ sinh nói: “Chao ôi, tớ còn

nhớ rõ có một lần Đường Nhân lên phát biểu, phải gọi là xuất sắc.”

Nghi thức chào cờ đã trở thành hình thức rồi.

Trước kia, Đường Nhân đứng nhất toàn trường, đương nhiên được lên

đọc bài phát biểu trước toàn trường, có thể nói đó là bài phát biểu duy nhất
của cô, cô chỉ nói: Không có lời nào để nói.

Khi đó, tất cả học sinh đứng phía dưới đều nhìn đến ngây người, thầy

phụ trách run rẩy nửa ngày không nói ra được lời nào, cuối cùng cũng phải
nhẹ nhàng mời cô xuống.

Về sau, loại phát biểu này không đến lượt cô nữa, mà trực tiếp chuyển

đến người đứng nhì và đứng ba toàn trường. Mỗi tuần nghe bọn họ phát
biểu một lần, tất cả học sinh muốn phát điên lên rồi.

Nhất là tên đứng nhì toàn trường. Cậu ta phát biểu cực kỳ không giống

ai, về phần tại sao cậu ta lại có thể được đứng nhì toàn trường, đã phải trải
qua vài chục lần lên xuống, bạn học cùng thời có thể chỉ ra.

Còn kém treo cổ trên trần nhà đục tường trộm sách thôi.

Học sinh lớp 14 đứng lưa thưa lớt thớt, cuối cùng Tô Khả Tây vẫy vẫy

tay với cô: “Tới đây.”

Không thấy được Lục Trì, Đường Nhân cảm thấy hơi thất vọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.