May là Lục Trì không làm gì quá đáng với em gái anh ta, không thì
anh ta sẽ chạy như bay xuống đuổi đánh.
Tưởng Thu Hoan nghi ngờ hỏi: "Là sao? Sao Lục Trì không vào nhà
chơi một chút?"
Đường Nhân cười ha ha: "Con có mời vào, nhưng cậu ấy nói cậu ấy
không mang quà tới nên không chịu vào, nói là sẽ quay lại sau khi nhà
mình ăn cơm tất niên xong."
Đường Quân nói: "Em tưởng ai cũng như em sao."
Tưởng Thu Hoan nhận lấy hộp sủi cảo, vừa đi vừa nói: "Vậy thì đợi
lát nữa gặp, vừa hay nói chuyện một chút."
Con gái bà ồn ào bát nháo, từ cao trung đến bây giờ bà chỉ nói vài câu
với Lục Trì, bây giờ gặp mặt chính thức một lần cũng không tệ.
Nhìn thái độ của hai đứa thì có lẽ tiến xa hơn nữa.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, chứ ai mà biết được tương lai, Tưởng Thu
Hoan chỉ muốn tiếp xúc nghiêm túc một lần với Lục Trì.
Chuyện yêu đương của con gái, dù sao cũng phải tận mắt thấy mới yên
tâm được.
Đường Vưu Vi cũng từ trên lầu đi xuống, tò mò hỏi: "Sắp hết năm đến
nơi rồi mà ai còn đến nữa vậy?"
Đường Nhân đi tới gần nói: "Con rể ba đó."
Đường Vưu Vi gật đầu: "A con rể ba hả... Lục Trì đến sao? Sao còn
chưa vào, đang ở bên ngoài hả?"
Thấy phản ứng của ông, Đường Nhân bật cười to.