ERAGON - CẬU BÉ CƯỠI RỒNG - Trang 128

lại nhiều lần, ông có thể dùng khả năng đó, như che chắn cho chúng ta khi
trời bão, không cho mây bụi lại gần làm mù mắt chúng ta....
- Lý do đơn giản, vì ta không phải là một Kỵ Sĩ, có nghĩa là ngay cả khi
cháu yếu nhất, cháu vẫn còn mạnh hơn ta. Và...ta đã qua thời trẻ trai rồi,
không còn mạnh như xưa nữa. Mỗi khi dùng phép thuật, lại thêm chút khó
khăn.
- Cháu xin lỗi.
- Không sao. Chuyện đó xảy ra cho tất cả mọi người mà.
- Ông đã học phép thuật ở đâu?
- Đó là điều ta muốn giữ trong lòng. Ta chỉ có thể cho cháu biết. Đó là một
chốn hoang vu và ta đã được một sư phụ đại tài truyền dạy. Dù chỉ là rất ít,
nhưng ta đã lãnh hội được một số bài dạy của thầy. Thôi, dù biết cháu còn
thắc mắc nhiều điều, nhưng để sáng mai ta nói tiếp.
Ông nghiêng người, mắt sáng lên nhìn nó:
- Nhưng ta phải cho cháu biết một điều: phép thuật làm cháu tiêu hao nội
lực rất nhiều. Đó là lý do tại sao cháu cảm thấy đuối sức sau khi hạ hai con
quái Urgals. Và đó cũng là lý do ta tức giận cháu. Cháu đã quá liều lĩnh.
Phép thuật sử dụng quá nội lực trong cơ thể, sẽ giết chết cháu. Chỉ dùng
phép thuật khi gặp những trường hợp không thể giải quyết bằng cách của
thế gian thôi.
Eragon lo sợ hỏi:
- Làm sao biết được một câu thần chú có thể làm tiêu hao hết nội lực của
mình?
- Thường là không thể biết được. Do đó mà người sử dụng phép thuật phải
biết rõ giới hạn. Một khi đã phóng ra, không thể nào thu hồi lại, dù luồng
nội lực đó sẽ gây ra cái chết cho ta. Ý ta muốn cảnh giác cháu trước khi học
hỏi để hiểu biết hơn, đừng cố làm bất cứ gì liên quan tới phép thuật. Thôi,
đêm nay như vậy là đủ rồi.
Khi dọn chỗ ngủ, Saphira hí hởn truyền ý nghĩ cho Eragon: "Chúng ta đang
mạnh lên, cả anh và em. Không bao lâu nữa, chẳng kẻ nào cản đường nổi
anh em mình."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.