ERAGON - CẬU BÉ CƯỠI RỒNG - Trang 83

Albriech nói:
- Con và Baldor định sớm mai đi.
- Cứ đi. Cha sẽ đóng yên cương cho hai đứa.
Baldor hứa với Eragon:
- Mình sẽ tìm cách nhẹ nhàng báo tin cho cậu ấy.
Ba cha con chú Horst ra khỏi bếp. Eragon ngồi lại bên bàn, mắt nó tập
trung lên một mắt gỗ. Từng chi tiết nổi bật trước mắt nó: thớ gỗ vặn vẹo,
một chỗ gồ lên không cân xứng, ba vân nhỏ lốm đốm màu. Càng nhìn gần
hơn, càng phát hiện nhiều chi tiết. Nó không hiểu vì sao nó có khả năng
như vậy.
Một tiếng gọi nho nhỏ len vào đầu nó. Eragon làm ngơ. Mấy phút sau nó
nghe tiếng gọi lớn hơn. Nó phát bực, kẻ nào không để cho cậu nó yên tĩnh
nghỉ ngơi vậy? Liếc nhìn bà Elain, nó thấy bà dường như không quan tâm
đến tiếng ồn kia.
"Eragon!"
Tiếng kêu lớn tới nỗi làm nó giật bắn người, suýt ngã khỏi ghế. Nó lại nhìn
bà Elain, rồi chợt nhận ra tiếng gọi đó ở trong đầu nó. Nó lo lắng nghĩ:
"Saphira hả?"
"Phải, ông điếc."
"Em ở đâu vậy?" Saphira chuyển cho nó hình ảnh một lùm cây. Và:
"Em ráng gọi anh nhiều lần rồi, nhưng quá tầm liên lạc."
"Anh bị bệnh, nhưng đã khá hơn rồi. Sao anh cũng không truyền tin được
cho em?"
"Chờ anh mãi. Em đói quá phải đi săn mồi."
"Bắt được gì không?"
"Một con hoãng nhép. Nó cũng láu cá lắm, nhưng với một thợ săn biết bay
thì không thoát nổi. Cậu Garrow cũng phải chiến đấu một trận không tương
xứng như vậy, phải không?"
"Anh không biết. Còn lâu chúng ta mới có thể về nhà. Sớm nhất thì mấy
ngày nữa, anh mới gặp lại em. Em ráng tự lo mọi chuyện, nghe không."
"Em sẽ làm theo lời anh, nhưng đừng quá lâu đó."
Giọng cô nàng có vẻ kém vui lúc phải chia tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.