Đối phó với dư luận trên mạng
Xuyên suốt lịch sử thế giới, bất cứ sự tiến bộ nào về công nghệ thông tin
liên lạc cũng đều giúp các nhóm nổi dậy dễ dàng tổ chức các hành động tập
thể và gây khó khăn cho chính quyền trong việc ngăn chặn những hành động
này. Các cuộc biểu tình ủng hộ dân chủ quy mô lớn tại Thiên An Môn và
một trăm thành phố khác của Trung Quốc năm 1989 diễn ra dễ dàng hơn là
nhờ máy fax. Cuộc biểu tình ngồi năm 1999 của Pháp Luân Công được tổ
chức nhờ thư điện tử và điện thoại di động. Việc phối hợp giữa các cuộc
biểu tình chống Nhật năm 2005 diễn ra một cách bí ẩn, hầu như không có sự
lãnh đạo hay tổ chức nào rõ ràng nhờ các trang mạng vô danh, thư điện tử,
và tin nhắn từ điện thoại di động. Việc soạn những bức thư phản đối hay
kiến nghị ngày nay dễ dàng hơn rất nhiều nhờ có Internet. Điều này đã được
nhà bất đồng chính kiến người Trung Quốc Lưu Hiểu Ba nói rõ trong một
bài luận được đăng trên mạng năm 2005 có tiêu đề “Tôi và Internet”. Trong
bài tán dương Internet này, họ Lưu viết: “Internet tạo ra một kênh thông tin
mà những nhà độc tài Trung Quốc không thể kiểm duyệt hoàn toàn được, nó
cho phép người ta nói và liên lạc, nó tạo ra một sân chơi cho những tổ chức
dân sự tự phát.”
Một sĩ quan quân đội nhận định: “Internet là một nơi để người ta thể hiện
mình. Nếu bạn không có nó, bạn sẽ có những hành động cực đoan. Đây là
một cách để giải tỏa căng thẳng, nhưng nó cũng có thể khơi dậy tình cảm
của nhiều người và tạo sức ép khiến chính phủ phải làm gì đó. Khi người ta
cảm thấy đã thực sự đạt được điều gì đó, họ sẽ ít có nhu cầu phản đối hơn.”
Điều này không có nghĩa là bộ máy của Đảng cũng cho rằng sự bày tỏ trên
mạng là tương đối vô hại. Liệu hành động trong thế giới ảo sẽ thay thế hay
khởi đầu cho hành động thực tế?
Tuy nhiên, giới lãnh đạo hiểu rất rõ rằng họ không còn kiểm soát được sự
lan truyền thông tin, và để giữ vững sự nghiệp chính trị, ho phải có phản ứng
với các tin tức. Trong chính trị đối nội, sự phát triển của Internet và truyền