GÁNH VÁC NGỌT NGÀO - Trang 52

bị ép đến mức phải học cách phải đấu tranh thế nào, toàn thôn nhất loạt
đồng lòng lập tức thành lập hội tự cứu thân “giữ lấy đường dẫn nước, phản
đối cướp nước”, triển khai hết đợt hành động này đến đợt hành động khác.

Trọn vẹn năm, sáu trăm ngày giày vò khổ sở, lo âu, bất an, bi phẫn hòa

lẫn nước mắt, nhờ sự lên tiếng, giúp đỡ của các tầng lớp nhân sĩ trong xã
hội, cuối cùng chúng tôi cũng giữ được nguồn nước chính của con sông quê
hương, trở lại nhịp sống làm ruộng yên ả thường ngày.

Trải qua đợt “giáo dục chấn động” này, người nông dân làng tôi mới

nhận thức ra hóa ra nguồn tài nguyên thiên nhiên tưởng là chuyện thiên
kinh địa nghĩa, là chuyện đương nhiên, nhưng hóa ra có thể bị đánh mất bất
cứ lúc nào, vì thế họ càng hiểu ra phải trân trọng điều đó hơn. Họ cũng tự
tin hơn về giá trị của việc làm ruộng.

Đấu tranh, là cách biểu đạt rõ ràng rằng “không muốn gì”; đấu tranh

xong cần phải tích cực thực hiện việc “tôi muốn gì”.

Dựa vào kinh nghiệm của “phương pháp hoang phế tự nhiên”, Âm

Ninh đã kết hợp với khái niệm ruộng nước để trao đổi mật thiết với những
người nông dân trong hội tự cứu và tiếp tục đề xuất nguyện vọng về “kế
hoạch khôi phục ruộng đất ngập nước”, đồng thời hợp tác với đội ngũ
nghiên cứu trẻ của Trung tâm giáo dục bảo vệ sinh vật đặc biệt , dự án này
nhận được sự tài trợ của Cục Xây dựng và Kế hoạch thuộc Bộ Nội chính để
làm điều tra, ghi chép sinh thái.

Cũng giống như lúa gạo, trước nay cũng không chỉ là lúa gạo, không

chỉ là lương thực, mà là bao gồm khí hậu, thổ nhưỡng, nguồn nước; là sự
thể hiện của lịch sử và kỹ thuật, của khoa học và kinh tế, của văn hóa và
phong cách; hơn thế nữa nó là sự thể hiện của những gì đời thường nhất,
trực tiếp nhất trong sự biến đổi của hệ sinh thái tự nhiên.

Lúa gạo, chính là sinh mệnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.