GHỀNH ĐÁ CHEO LEO - Trang 37

Hùng nhà chị sống, con tôi chết , nó cũng chết như vậy.
- Xin bác làm ơn lưu tâm đặc biệt tới cháu. Nó không có cha nó ở đây, bác
ạ. Tôi nghe người ta ca tụng bác đã mấy lần can đảm cứu vớt những người
đắm đuối xưa nay, xin bác tận tình giúp cho.
Các ông tiếp tục bàn thảo kế hoạch. Ông Trọng tỏ vẻ lo âu :
- Các ông có nghe thấy sóng gió mỗi ngày mỗi lớn dần không ? Mực nước
dâng lên cao thêm. Chúng ta phải ra tay lẹ lên trước khi sóng biếc nuốt
trửng tụi nó.
Ngừng lại một lát, ông gọi các bà tới :
- Này bà Minh, bà Hoà, má thằng Thành đâu, các bà chạy về nhà đưa đồ ăn,
đưa nước và quần áo thêm cho tụi nó chứ. Mau lên các bà. Chậm trễ là
nguy to đó.
Các bà chạy rào rào về nhà vơ vét bánh trái, áo quần đưa ra thuyền. Ngọc
Hạnh cũng vội vã chạy về gói cho con bộ đồ bằng nỉ và hai chiếc bánh nếp.
Bà tất tưởi chạy tới gặp ông Trọng :
- Bác ơi, bác làm ơn trao cho bé Hùng dùm tôi với. Chắc lúc này nó đang
lạnh run và đói khát lắm ! Vạn sự nhờ bác cả. Ơn này tôi chẳng dám quên
đâu.
Vừa vác buồm đặt xuống thuyền, cha thằng Toàn đã chửi bới :
- Khốn nạn, tụi bay làm khổ các ông. Đánh cá mệt đừ cả người suốt ngày
rồi, đêm đến tụi bay cũng chẳng để cho các ông ngủ yên. Tụi bay sẽ thác
với các ông.
- Các bác có thấy không, ông Trọng ấm ức hùa theo, tôi mới khổ chứ, chiếc
thuyền tôi vừa đóng mới toanh thế mà cái thằng khốn kiếp rủ tụi nhỏ đi
chơi. Thế là tiêu tan công lao của tôi mấy năm trời nay. Thằng chết trôi đó
lát nữa về biết tay tôi. Tôi sẽ cho nó mềm đòn ! Nó là thằng phá gia chi tử.
Bà Thành thương con, vừa đặt đồ ăn uống xuống thuyền vừa can ngăn
chồng :
- Thôi mà, con nó trót dại. Oán hận đâu có ăn thua gì. Ông mau mau đi đi,
kẻo tụi nó chết mất.
Má thằng Toàn nói theo :
- Bác ơi, mai mốt rồi hãy tính tội tụi nó, bây giờ xin bác hãy cứu vớt tụi nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.