GHỀNH ĐÁ CHEO LEO - Trang 35

Thanh Hiền

Ghềnh đá cheo leo

Tủ sách Tuổi Hoa ( Hoa Xanh)

Chương 9

Từng giờ phút thấp thỏm, khiếp nhược kế tiếp nhau uy hiếp Thanh Hải.
Không một bóng người còn lại trong làng. Nhà cửa mở toang. Gia đình bỏ
ngỏ. Tất cả đã ở ngoài bãi hoặc trên biển nước mênh mông. Các con thuyền
lướt sóng mau lẹ, giao nhau chạy về mọi hướng. Các bà mẹ rũ rượi mệt
nhoài vẫn rền vang tiếng khóc bi ai.
Tất cả đều xúc động và thương tâm trước niềm đau tê tái của Ngọc Hạnh.
Các bà thay đổi nhau an ủi nàng :
- Thôi khóc làm gì nhiều. Chúng tôi cùng chung số phận bất hạnh như chị,
nhưng chắc chắn chị khổ đau hơn chúng tôi. Những tai họa ấy thường
xuyên đe doạ dân chài lưới này. Nếu biển cả đem lại cơm cháo cho chúng
tôi thì cũng chính biển cả là kẻ thù của chúng tôi. Trước đây và sau này,
biển cả còn tiếp tục bắt chộp con cái chúng tôi. Chúng tôi vẫn dạy để con
cái chúng tôi một ngày kia sẽ vượt thắng biển cả. Chúng tôi đã quen nhìn
con chúng tôi tung mình vào sóng gió. Chúng tôi chào đời, sinh sống và
chết đi trong cuộc chiến đấu với đại dương. Nhưng còn chị, chúng tôi hiểu
chị, chúng tôi thương chị chưa quen với thử thách của đại dương. Chị khổ
đau hơn ai hết trong lúc này. Tại sao chị lại đến ở đây ? Tại sao gió biển lại
thổi chị phiêu bạt đến nơi này giữa chúng tôi ?
Còn các ông, các ông không ưa than van khóc lóc. Các ông tìm cách trấn an
nàng :
- Chị cứ bình tĩnh, hoàn cảnh như thế này, dầu kinh hãi mấy cũng chưa phải
là tuyệt vọng đâu. Sóng biển không đến nỗi hung bạo tàn nhẫn quá mức
như mọi người tưởng. Không lẽ bao nhiêu thuyền bè, tầu buồm lại không
nhìn thấy chiếc thuyền chúng nó ra mãi tít ngoài khơi. Có thể tụi nó trôi dạt
vào chỗ nào đây. Tụi nhỏ nó đâu có tài giỏi chèo chống gì đâu !
Niềm hy vọng cuối cùng vẫn còn leo loét chập chờn.
* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.