ngạc nhiên và biểu lộ sự kính trọng không cần thiết. Tất cả những năm đó
đã trôi qua mà không để lại những vết sẹo, những kỷ niệm, trong trí nhớ
của người ta; những tình bạn của người ta, những bệnh tật của người ta,
ngay cả những năm ở cùng những người đã đối xử hà khắc với người ta – ở
một mức độ nào đó không có sự việc nào trong những sự việc này, thân
thiện hay hung ác, đã để lại những dấu vết trong người ta. Trong những
năm mới đây một người viết hỏi rằng không hiểu người ta có thể nhớ lại tất
cả những sự việc khá lạ lùng kia, làm thế nào người ta và người em trai
được phát hiện và những sự việc xảy ra khác nữa, và khi người ta trả lời
rằng người ta không thể nhớ được chúng và chỉ có thể lặp lại điều gì những
người khác đã kể lại cho người ta nghe, người viết, bằng sự mỉ a mai, phát
biểu cởi mở rằng người ta đang cường điệu và giả vờ. Người ta không bao
giờ cố ý ngăn chặn mọi chuyện xảy ra, dễ chịu hay bực dọc, xâm nhập vào
cái trí của người ta. Chúng đến , không để lại dấu vết và qua đi.
Ý thức là nội dung của nó: nội dung tạo thành ý thức. Hai sự việc không thể
phân chia. Không có bạn và người khác, chỉ có nội dung mà tạo thành ý
thức như cái “tôi” và không phải cái “tôi”. Nội dung thay đổi tùy theo văn
hóa, những tích lũy chủng tộc, những kỹ thuật và khả năng đã có. Những sự
việc này được tách riêng như là người vẽ tranh, người khoa học và vân vân
. Những tính cách riêng biệt của một người là sự phản hồi của tình trạng bị
quy định và tình trạng bị quy định là nhân tố chung của con người. Tình
trạng bị quy định này là nội dung, ý thức. Lại nữa cái này bị tách riêng như
là ý thức bên ngoài và ý thức bên trong. Ý thức bên trong trở nên quan
trọng vì chúng ta không bao giờ quan sát nó như một tổng thể. Phân chia
này xảy ra khi người quan sát không là vật được quan sát, khi người trải
nghiệm được hiểu khác biệt với vật được trải nghiệm. Ý thức bên trong
giống như ý thức bên ngoài; sự quan sát – nghe của ý thức bên ngoài – là
thấy của ý thức bên trong. Đang thấy không là đang phân tích. Trong đang
phân tích có người phân tích và vật được phân tích, một phân chia dẫn đến
không hành động, một tê liệt. Trong đang thấy, người quan sát không có, và
vì thế hành động là ngay tức khắc; không có khoảng hở giữa ý tưởng và
hành động. Ý tưởng, kết luận, là người quan sát – người thấy tách khỏi vật