GIÁ LẠI CÓ MỘT NGƯỜI NHƯ EM - Trang 154

em không còn dũng khí để làm phẫu thuật nữa, em rất sợ, sợ đột nhiên chết
đi! Anh không ở bên cạnh em, em sợ tất cả mọi thứ!”

Vòng tay của Hà Diệc Thư không quá chặt, không như Nguyễn Ân,

mặc kệ anh có muốn hay không, mỗi khi Nguyễn Ân đã ôm thì sống chết
chẳng chịu buông. Thế nhưng, lúc này Cố Tây Lương lại càng không dễ gì
mà đẩy Hà Diệc Thư ra. Anh không nỡ. Cô vô tội, tất cả những đau đớn mà
cô gặp phải đều do anh mà ra.

Thương xót? Hổ thẹn? Hay yêu? Đã không thể phân định rạch ròi nữa

rồi.

Cuối cùng, bàn tay anh vẫn như nhiều năm về trước, thong thả ôm lấy

bờ vai Hà Diệc Thư, giọng nói trầm ấm vang lên.

“Có anh ở đây.”

Hà Diệc Thư lúc này mới an tâm ôm chặt đối phương.

Không hiểu sao, Cố Tây Lương chợt thấy lạnh lẽo. Có lẽ, do trời mưa

quá lâu, khiến lòng người tê tái.

~

*

~

Nguyễn Ân giống như một pho tượng đá.

Đôi chân đứng im không nhúc nhích, ánh mắt khăng khăng nhìn về

hướng Cố Tây Lương bỏ đi. Có lẽ cô cũng sắp trở thành Hòn Vọng Phu.

Cô tin vào duyên phận, nhưng không tin vào số mệnh. Cô không tin

Cố Tây Lương chỉ là một vệt khói tươi đẹp trong cuộc đời mình, ngắn ngủi
qua đi không vết tích. Đây cũng là lỗi của cô, đáng ra không nên giấu anh bí
mật này. Thế nhưng, muốn bảo vệ người mình yêu thương, muốn tránh cho
anh chịu tổn thương, muốn bảo vệ tình cảm của anh và cuộc hôn nhân này,
chẳng lẽ là sai ư?

Trời bắt đầu mưa phùn, thỉnh thoảng có những chiếc xe lướt qua

trước mặt, ánh đèn chói đến mức Nguyễn Ân phải nhắm tịt mắt lại, chói đến
mức nước mắt cô phải trào ra. Cô vẫn mím môi gắng gượng chịu đựng.

Cô muốn chờ anh trở về.

Muốn chính miệng nói một câu xin lỗi.

Muốn hỏi: anh có thể tha thứ cho em hay không? Có thể không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.