Chương 13
Lãnh đạo công ty đi họp, rắn mất đầu, nhân viên trong phòng đều coi
đây là cơ hội để tranh thủ lười biếng, Nguyễn Ân cũng không ngoại lệ.
Trước mặt cô để một cuốn sách mỏng, đây là cuốn tạp chí tuổi trẻ mà cô rất
thích khi học đại học. Hình như ngoài đọc sách báo, xem tivi, đọc truyện
cười, Nguyễn Ân cũng không có sở thích nào đặc biệt. À, vẫn còn một thứ
nữa, chính là Cố Tây Lương. Thi thoảng cô lại nghĩ, cuộc sống mục nát này
không giống như mình từng mong muốn trước kia, ngoài mấy cái trò tiêu
khiển nhạt nhẽo này, toàn bộ tâm tưởng cô đều đặt vào một người.
Thứ nhất là Cố Tây Lương, thứ hai lại là Cố Tây Lương, thứ ba vẫn là
Cố Tây Lương... Nhưng một khi đã yêu, cô đâu còn cách nào khác?
Thở dài một hơi, Nguyễn Ân tiếp tục đọc câu chuyện dang dở, một
câu trong bài lập tức thu hút ánh mắt cô: thích một người cũng giống như
thích núi Phú Sĩ, bạn có thể nhìn thấy anh ta, nhưng lại không thể mang
anh ta đi.
Một ví dụ thật giàu hình ảnh, phân tích đến triệt để tình yêu của
Nguyễn Ân đối với Cố Tây Lương.
Thấy cô thất thần, Hòa Tuyết cũng tò mò lân la ngó đầu vào xem.
“Đùa đấy à, bây giờ mà cậu còn đọc cái tạp chí này à?”
Nguyễn Ân bị câu nói đột ngột của Hòa Tuyết làm cho hú vía, cô
quay đầu lại, xị mặt ra nói: “Bây giờ đọc cái này có vẻ là ấu trĩ thật nhưng
cậu cũng biết là tớ đang hoài niệm mà.”
“Vâng, vâng. Hoài niệm! Thế nên ngoài Cố Tây Lương ra, cậu cũng
không thể chú ý đến người đàn ông khác đượ
c!”
“...”
“Người khác không biết chứ tớ còn không rõ chắc? Cậu cũng như tên
cậu ấy, nhu nhược
[1]
đến mức thần linh cũng phải tức giận. Thế nên Cố Tây
Lương và cái cô Hà Diệc Thư nào đó mới trắng trợn không coi cậu ra gì.
Nguyễn Nguyễn, cứ như thế không được đâu!”
[1
.
Chữ “Nguyễn” trong tên Nguyễn Ân có cách phát âm giống chữ
“nhuyễn” nghĩa là nhu nhược, mềm yếu.
]