Bị hai cái tên kia giẫm vào chân đau, Nguyễn Ân vô thức lảng tránh
vấn đề này. Tiếc rằng, não bộ lại không ngừng xuất hiện hình ảnh Cố Tây
Lương và Hà Diệc Thư ở bên nhau, rất nhiều, rất nhiều, bao gồm cả đoạn
thời gian ngắn ngủi mà Hà Diệc Thư ở chung với họ. Nguyễn Ân cứ tưởng
mình đã quên, nhưng thực ra vẫn còn nhớ. Chẳng qua là vì không có ai nhắc
nhở cô, không ai chạm vào vết sẹo ấy của cô, thế nên cô mới cho rằng vết
sẹo đã lành ấy không còn đau nữa.
Trầm tư rất lâu, Nguyễn Ân mới hỏi trong vẻ thấp thỏm: “Cậu bảo tớ
nên làm gì bây giờ?”
Hòa Tuyết bị câu hỏi này làm cho kinh ngạc, trước giờ cô vẫn luôn
nửa có nửa không thăm dò tâm tư của Nguyễn Ân, thăm dò sự tiến triển
tình cảm giữa Nguyễn Ân và Cố Tây Lương, nhưng câu trả lời nhận được
luôn là hai chữ “rất tốt”. Hôm nay không ngờ Nguyễn Ân lại chủ động hỏi ý
kiến mình, Hòa Tuyết nghĩ, xem ra sự việc sắp đi quá giới hạn rồi đây. Cô
cẩn thận dò hỏi.
“Hai người họ vẫn cứ mập mờ không rõ ràng như thế à?”
Nguyễn Ân khổ sở gật đầu, khiến cho Hòa Tuyết vừa rồi còn ăn nói
nhỏ nhẹ đã lập tức bùng nổ, đập tay “bốp” một cái xuống mặt bàn, giận dữ
quát mắng: “Cái tên Cố Tây Lương khốn khiếp! Chưa thấy hổ gầm nên dám
coi Tiểu Ân nhà chúng ta là mèo bệnh chắc?”
Cả phòng đổ dồn ánh mắt về phía này.
Nguyễn Ân vội kéo Hòa Tuyết ngồi xuống, ngăn không cho cô ấy quá
kích động.
May mà Hòa Tuyết vẫn còn chút lý trí, biết rõ đây là công ty, không
dám lớn tiếng nữa. Cô thuận theo Nguyễn Ân kéo mà ngồi xuống, nhưng
miệng vẫn không chịu ngậm lại
“Tớ nói cho cậu biết, đối phó với dạng người nào thì phải dùng chiêu
thức đấy, gậy ông đập lưng ông! Tớ là người có ánh mắt tinh tường, từ lâu
tớ đã nhìn ra rồi, ông anh Cố Nhậm kia, ừm, đối với cậu không hề đơn giản.
Nói không chừng có thể lợi dụng anh ta để khích ông xã cậu ghen một trận
ấy.”
Hòa Tuyết chống cằm ra chiều đăm chiêu tính toán.