Hai người họ đều đang đánh cược, trái tim của một cô gái.
Vốn chỉ muốn pha cho Cố Nhậm một tách cà phê, nhưng Nguyễn Ân
lại nghe được cuộc đối thoại kia. Giọng nói quen thuộc truyền tới khiến cơ
thể cô không khỏi run rẩy.
Anh ấy biết rồi ư? Sao có thể? Chẳng lẽ hôn lễ bị hủy bỏ là do mình
ư?
Nguyễn Ân không cầm lòng được lại tự mình đa tình, lại ôm thêm
một tia hy vọng.
Nhìn chằm chằm cái bóng ngoài cửa, Cố Nhậm giơ tay ra hiệu rồi tắt
cuộc gọi. Không muốn cho Nguyễn Ân cơ hội trốn tránh, anh nhẹ nhàng đi
ra mở cửa. Nguyễn Ân giật nảy mình.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau. Cuối cùng là người đàn ông lên
tiếng trước.
“Nghe thấy hết rồi?”
Gật đầu.
“Quay về?”
Lắc đầu.
“Anh đối phó với cậu ấy, em có ý kiến gì không?”
Rốt cuộc không thể bình thản gật và lắc được nữa, Nguyễn Ân
nghiêng người đi vào trong phòng, đặt tách cà phê lên bàn rồi xoay người
lại dùng tay nói chuyện.
Ý anh là gì?
Tựa như đang phải đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn trong
sinh mệnh, Cố Nhậm mấp máy môi hồi lâu, cuối cùng mới nói: “Cố Thị và
Hàn Thông liên thủ mua lại vài công ty con của Nhân Đạt, cổ phiểu Nhân
Đạt đang dao động rất mạnh. Dù không hoàn toàn ảnh hưởng tới ngân sách
tập đoàn nhưng nếu anh và Tây Lương đối đầu lâu dài, kết quả cuối cùng sẽ
là Cố Thị hoặc Nhân Đạt bị xóa sổ
.”
Nguyễn Ân không dám nhìn thẳng vào mắt người đàn ông đối diện.
Cô giơ tay nói với anh, anh nên làm gì thì làm cái đó, cũng không cần hỏi ý
kiến mình.