GIẶC BẮC - Trang 296

Dường như không còn kềm giữ được nữa Hồ phu nhân bật khóc. Ôm lấy
mẹ hiền Hồ Phong nói trong lúc nước mắt ứa ra thành dòng:

- Con thương thúc thúc... Mẹ thương thúc thúc không mẹ ?

Hồ Phong hỏi một câu thật ngây thơ song câu hỏi đó khiến Hồ phu nhân
giật mình ngơ ngác. Hồ Phong lập lại:

- Mẹ có thương thúc thúc không mẹ ?

Hồ phu nhân gật đầu trong nước mắt. Qua màn lệ nàng thấy khuôn mặt của
người đang gối đầu trong lòng mình chập chờn gãy đổ. Khuôn mặt đó tuy
mới biết mà quen thuộc và gần gụi. Không biết nghĩ gì mà nàng lẩm bẩm:

- Tôn ông... Tôn ông...

Kẻ cầm sổ giang hồ im lặng. Y chìm mất trong cơn mê sảng. Vài giọt nước
mắt rơi trên mặt của y. Phòng giam lạnh lùng rét mướt. Dường như có tiếng
nức nở của vị phu nhân họ Hồ vang lên âm thầm. Đêm từ từ trôi...

Tuy không biết chuyện gì xảy ra song kẻ cầm sổ giang hồ đoán phải có
chuyện quan trọng và cấp bách lắm nên Bách Diện Thư Sinh mới tới kiếm
mình vào lúc đêm hôm tăm tối. Dặn dò Hồ phu nhân mấy lời y cùng với vị
phó thủ lĩnh đoàn do thám bước ra cửa. Quanh co hồi lâu cả hai bước vào
gian phòng rộng thắp đèn sáng rực. Ngoài Hữu Danh Vô Thực và năm vị
trưởng ban y còn thấy hai người lạ nữa. Y vừa an vị Hữu Danh Vô Thực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.