GIẤC MƠ BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 156

— Tôi đang chờ, - Naxtia nhắc. - Hãy đưa nó cho tôi. Tôi không định

gây sự với anh vì việc anh giấu tôi điều đó. Anh đã sơ suất trong công việc,
nhưng anh là thực tập viên, anh còn đang học, vì thế chúng ta có thể bỏ qua
không cần răn dạy hay trừng phạt. Đơn giản là hãy nhớ kĩ rằng không được
làm điều đó.

— Thưa chị Naxtia, tôi rất có lỗi, nhưng... Tôi đã để mất nó, - cuối

cùng anh ta thốt lên.

Meserinov im lặng lì lợm, cắm mắt vào cửa sổ.

— Có chuyện gì thế, Meserinov?

Naxtia cảm thấy không ổn, nhưng đã xua khỏi mình những ý nghĩ xấu.

— Để mất là thế nào? - Naxtia hỏi bằng giọng ỉu xìu. - ở đâu?

— Tôi không biết. Tôi đem nó đến đây, còn chị không có mặt. Khi chị

về, tôi đã muốn đưa ngay cuốn sổ cho chị, thò tay vào túi, nó không còn. Vì
thế tôi mới không nói gì cả. Tôi sợ chị sẽ chửi mắng.

— Thế này tôi cũng mắng. Mắng thế nào cũng là mắng cả. Hay anh hi

vọng rằng sẽ không ai hỏi.. rằng bằng cách nào đó sẽ thoát khỏi?

Meserinov gật đầu.

— Vậy hãy nhớ thêm một nguyên tắc nữa. Không phải tôi nghĩ ra nó

mà là các nhà vật lí. Họ nói: “Tất cả thứ gì có thể hỏng nhất định sẽ hỏng.
Gì không thể hỏng, cũng sẽ hỏng”. Ứng dụng vào công việc của chúng ta
điều đó có nghĩa là: không có gì có thể tự qua đi và không tự tan mòn dần,
và không được hi vọng đến điều đó trong bất cứ trường hợp nào. Bất kì sai
lầm nào cũng đều phải sửa chữa ngay, anh nghe thấy không? Ngay lập tức,
càng nhanh bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Bởi vì mỗi phút chậm trễ sẽ đầy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.