Sau khi Hưu Đồ Liệt sững sờ nhìn Niếp Thanh Lân, mặt sáng ngời, ôm
quyền thi lễ với Niếp Thanh Lân: “Tại hạ không biết trên lầu có nữ quyến,
có chỗ lỗ mãng, kính xin cô nương thứ lỗi!”
Thị vệ bên cạnh Niếp Thanh Lân đã sẵn sàng bày trận địa đón quân
địch nghe vậy không chịu được hét lớn: “Mắt các ngươi bị mù sao? Đừng
nhục nhã công tử nhà ta!”
Hưu Đồ Liệt lại không cho là đúng, chỉ cho là thiên kim quý phủ nhà ai
ham chơi, cải trang nam đi du ngoạn không muốn bị người khác nhìn thấu,
liền không xoay quanh đề tài này nữa, tiến lên vài bước chuẩn bị ngồi xuống
đối diện Niếp Thanh Lân.
Thị vệ bên cạnh làm sao để người không có thân phận rõ ràng này lỗ
mãng tiếp cận, lập tức rút đao tập kích, không nghĩ tới mấy tráng hán sau
lưng cũng không phải loại ăn chay. Một lát liền bắt hết thị vệ trói rất chắc,
dẫm nát dưới chân.
Trong lòng Niếp Thanh Lân cũng có chút bối rối, nhưng cảm xúc của
nàng cũng không lộ ra ngoài, biết rõ hiện tại bọn đạo tặc này đến không có ý
đồ gì tốt. Đầu lĩnh kia nói chuyện coi như khách khí, nếu cùng hắn đánh
nhau, không biết chưởng quầy dưới lầu có thông minh nhìn tình cảnh này
mà báo quan hay không.
Lần này không có trở ngại, thân thể cao lớn của Hưu Đồ Liệt ngồi
xuống đối diện tiểu Hoàng đế, cười nói với Niếp Thanh Lân: “Không biết cô
nương ở quý phủ nào, có hôn phối chưa?”
Niếp Thanh Lân nhìn người mày rậm, mắt sâu, mũi cao, nếu không kể
đến lời nói và hành động càn rỡ thô lỗ của hắn thì đây cũng là một người dị
tộc anh tuấn. Dù có thể nói được tiếng Hán nhưng hơi cứng. Xem xét đến
việc hắn không cùng tộc, nhưng phương thức nói chuyện lớn mật trực tiếp
như vậy cũng không chống đỡ được, trì hoãn chậm rãi hỏi: “Không biết tại
hạ đắc tội công tử ở đâu, khiến cho công tử làm khó dễ hạ nhân?”
Trên thảo nguyên nữ nhi đều lớn mật và trực tiếp, đến giờ Hưu Đồ Liệt
vẫn thấy dáng vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh của tiểu nữ tử này, cùng