giỡn trong lòng bàn tay thì bây giờ mới phát hiện bút pháp cũng không phải
tầm thường, lối vẽ tranh mỹ nữ này cần phải có nét vẽ tinh tế tỉ mỉ, cũng
không biết bức tranh này lãng phí bao nhiêu thời gian của Thái phó bận rộn
suốt ngày nữa.
Trong lúc tỉ mỉ đánh giá bức họa, nàng cảm nhận có ánh mắt sáng ngời
bên kia bức rèm nhìn thẳng qua đây. Niếp Thanh Lân nhìn Thái phó cười
nhẹ, xem như cảm tạ tâm tư của Thái phó. Bên này tự nhiên cười nói, còn
ánh mắt bên kia lại cực nóng rồi.
Lúc khai yến, Thái phó muốn chuyển tới dùng chung thiện với Hoàng
thượng sau bức rèm che, nhưng lại có một thị vệ sắc mặt vội vàng nói vài
câu bên tai, Thái phó liền đứng dậy đi ra ngoài đại điện.
Thái phó vừa đi, không khí trong điện lập tức dễ thở hơn nhiều, nhạc
phường bắt đầu tấu nhạc biểu diễn, hơn mười vũ nữ đã bắt đầu ca múa uyển
chuyển. Tất cả mọi người bắt đầu chìm đắm trong âm nhạc.
Nhưng Niếp Thanh Lân đang ở trên đài cao, cảm thấy rất rõ ràng trong
các vị thế tử công tử, có một ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía mình.
Theo ánh mắt nhìn sang, chỉ thấy một vị nam tử trẻ tuổi anh tuấn, mặc
một cẩm bào màu xanh, mày rậm mắt sáng. Nhìn hắn cũng không giống
hoàng thân quốc thích, cũng không biết là công tử ở quý phủ nào, mỹ nhân
ca múa không nhìn, lại nhìn mình đang ở trong rèm.
Sau khi cùng quần thần uống vài chén, Hoàng đế tửu lượng kém, đã
sớm rời khỏi đại điện.
Sau khi nàng bị rắn tấn công ở tẩm cung, cung điện xung quanh được
cải tạo, xung quanh đào một kênh mương, bên trong là nước hùng hoàng
(hùng hoàng có tác dụng đuổi rắn)
, tránh côn trùng có độc đến làm phiền.
Đáng tiếc, chút nước nho nhỏ này lại không ngăn cản được con đại xà
thành tinh kia… Niếp Thanh Lân tiếc nuối nghĩ.
Bước vào tẩm cung, liền thấy hộp gấm bé con leo cây đặt ở giá sách.
Trong lúc rảnh rỗi, Niếp Thanh Lân ôm hộp gấm dựa vào giường êm chơi