Ngô Khuê kia chỉ nghĩ là nương nương sợ thân thể của mình yếu ớt,
không thể giúp nàng ta giải cơn khát đã lâu, nên đã nhiều lần đưa canh để
mình bồi bổ, trước kia cũng uống cũng không thấy có gì bất thường, liền yên
tâm uống vào rồi rời đi.
Nam nhân bên ngoài cung kia hình như cũng đang cẩn thận tính toán
việc gì đó, xem ra cuộc sống của ca ca cũng không tốt lắm, thật hối hận lúc
trước không nên giúp đỡ Vệ Lãnh Hầu, không biết là lại tìm được ai trợ
giúp, đang mưu tính cái gì. Mặc dù nàng chẳng qua cũng chỉ là quân cờ của
nam nhân này. Nhưng trong lòng Thượng Vân Sơ cũng tự có tính toán riêng.
Thâm cung này quá lạnh lẽo, ngây ngốc lâu như vậy, cuộc sống vô
vọng giống như từ bên trong phần mộ đi ra ngoài. Nếu trước sau gì cũng đồ
bỏ đi, không bằng tự mình tính đường sống, khiến cho nhưng người phụ bạc
nàng, không thể đạt được nguyện vọng không được vui sướng!
Xuân ý tản đi, cung Sở Vận lại khôi phục lại vẻ tĩnh mịch lạnh lẽo đêm
khuya, ánh nến chỉ lóe lên một cái, rồi bị dập tắt...
Mạch nước ngầm trong cung bắt đầu xuất hiện, trong triều đình cũng
bất ổn.
Sau ngày sinh thần mười sáu tuổi của hoàng thượng, Ngô Cảnh Lâm và
vài vị lão thần liền dâng tấu cho Thái phó, nói về việc giao lại chính vụ cho
Hoàng thượng. Một quyển tấu chương được viết rất khẳng khái, rất có khí
thế là sẽ liều cái mạng già của ông để đấu tranh.
Khi Thái phó mang bản tấu chương này ném cho Niếp Thanh Lân,
nàng đang ngồi ở lan can trong Ngự Hoa Viên ngắm cá, nhìn nhìn liền cẩn
thận nói: “Hay là nói hôm nay trẫm bị bệnh có được không?”
Vệ Lãnh Hầu híp mắt phượng nói: “Cái chính là chỉ sợ vừa nói Hoàng
thượng bị bệnh, bên phía Ngô Các lão sẽ tung tin đồn thần muốn độc chết
Hoàng thượng.”
Niếp Thanh Lân thò tay vào trong áo cá vẩy vẩy một chút, sau đó chậm
rãi nói: “Ý của Thái phó thế nào, trẫm nghe theo là được.”