thay quần áo sau tấm bình phong, mặc y phục hằng ngày. Lúc đi ra, thấy
Đan ma ma đi ra thừ trong thư phòng bên cạnh.
Trong lòng Niếp Thanh Lân biết, Đan ma ma nhất định là bẩm báo chi
tiết mọi việc xảy ra trong Cát Phủ cho Thái phó. Đối tượng Đan ma ma tận
tụy là Thái phó, vị chủ nhân giả là nàng cũng không cần phải vạch trần, cười
cười nằm trên giường êm, để mặc cung nữ đưa nước ngâm chân đến.
Lúc này, một tiểu cung nữ mới phái đến dâng lên một cái khay đựng
một hộp bạc tròn, ôn nhu nói: “Công chúa, nội thị mới trình lên cao hoa
hồng, là son của Giang Nam kết hợp với đơn thuốc, so với nước của phượng
tiên hoa thì dùng tốt hơn, ngài có muốn dùng thử không?”
Niếp Thanh Lân rất thích những vật dụng của nữ hài tử, bởi vì phải
ngồi trên ghế rồng nên không thể nào dưỡng ra được bàn tay như ngọc móng
tay trắng, chỉ có thể dành công sức trên đôi chân ngọc, lập tức liền đồng ý.
Tiểu cung nữ kia cũng lanh lợi, cách chải đầu ăn mặc có chút mới, trình
độ khéo tay tất nhiên con gái của người thợ rèn ở Hoa Khê thôn là không thể
so sánh.
Đây là cung nữ Nguyễn công công cố ý lựa chọn để chải đầu ăn mặc
cho công chúa. Nguyễn công công cũng rất linh hoạt, ai mới là người được
sủng ái nhất hiện nay, lão biết rất rõ. Từ lúc Vĩnh An công chúa vào cung,
hắn cảm thấy khẩu vị Thái phó đại nhân lại thay đổi, chán đàn ông rồi, mà
đặc biệt chú ý đến vị công chúa cực giống thánh thượng. Không kể nam nữ,
huynh muội đều ăn sạch, ngay cả Nguyễn công công nhìn quen việc hoang
đường trong cung cũng âm thầm chép miệng tặc lười: Thật đúng là di phong
của tiên hoàng!
Tặc lưỡi xong thì rất nghiêm túc làm việc, đồ vật và nô tài trong cung
Phượng Sồ đều là tinh tế nhất tốt nhất. Tay nghề của tiểu cung nữ này cũng
rất khéo léo, một tay cầm chiếc bút tinh xảo, chấm một chút cao hoa hồng
rồi sơn lên móng chân xinh đẹp của công chúa, các ngón chân tròn tròn
được điểm tô thêm một màu đỏ diễm lệ.